Sau khi nhổ xong, gã lại nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp.”
Nếu nói Lý Mộ lúc trước còn trong lòng có hoài nghi đối với vụ án Triệu gia cùng Lâm Uyển, ở sau khi tên lùn này xuất hiện, một tia hoài nghi kia cũng theo đó tan thành mây khói.
Rất hiển nhiên, Triệu gia cũng không hoàn toàn tin tưởng hồn phách Lâm Uyển hoàn toàn tiêu tán, hôm nay mới có gã lùn xuất hiện.
Hắn thật ra cũng không phải không nghĩ ra biện pháp, trái lại, trong lòng hắn đã có mấy loại kế hoạch, chỉ là đều không chu toàn.
Lúc này, Trương Sơn bỗng nhiên nói: “Nếu không, ta đi thăm dò giọng điệu huyện lệnh đại nhân?”
Lý Mộ kinh ngạc hỏi: “Trương huyện lệnh dám quản chuyện Triệu gia?”
Nếu huyện lệnh đại nhân là quan tốt không sợ cường quyền, vậy chuyện này liền đơn giản hơn quá nhiều rồi, chỉ tiếc Lý Mộ đối với vị huyện lệnh đại nhân này hiểu biết không nhiều, Trương Sơn so với Lý Mộ ở huyện nha nhiều hơn vài năm, hẳn là rõ tính nết huyện lệnh.
“Không dám.” Trương Sơn lắc lắc đầu, nói: “Nếu là ngày trước, Triệu gia tính là gì, nhưng bây giờ Triệu gia sắp kết thân với quận thừa, Trương huyện lệnh nhát như chuột, nào dám quản chuyện của quận thừa...”
Lý Mộ nói: “Vậy nói cho Trương huyện lệnh có ích gì?”
Trương Sơn nói: “Ở huyện nha nhiều năm như vậy, ta hiểu đại nhân, huyện lệnh đại nhân tuy bình thường nhát gan sợ phiền phức, nhưng trong lòng vẫn rất có chính khí, cho dù là hắn không dám tự mình động thủ, cũng có thể ra chủ ý cho chúng ta...”
Nếu nói chỉ là để Triệu Vĩnh chết, vậy cũng đơn giản, Lý Mộ một tia sét có thể khiến gã xuống địa ngục.
Khó là để Triệu Vĩnh đền tội, đồng thời còn có thể khiến mọi người nhận rõ con người gã, trả Lâm Uyển sự công bằng.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nhìn về phía Trương Sơn, nói: “Ngươi thử trước xem.”
...
Dương Khâu huyện nha.
Trương huyện lệnh đang ở sảnh trước uống trà, một bộ khoái gõ cửa đi đến.
Hắn nâng mắt nhìn, phát hiện là bộ khoái Trương Sơn. Tuổi Trương Sơn không tính là quá lớn, nhưng cũng là người ở huyện nha lâu rồi, thông minh, lại có chút ánh mắt, mấy năm qua chạy trước chạy sau làm không ít chuyện cho hắn.
Trương huyện lệnh nhấp một ngụm trà, hỏi: “Mặt ngươi làm sao vậy?”
Trên mặt Trương Sơn lộ ra nét xấu hổ, nói: “Không cẩn thận vấp ngã.”
Trương huyện lệnh liếc hắn, nói: “Không phải ta nói ngươi, tốt xấu ngươi cũng họ Trương, Trương của hiêu trương (kiêu ngạo), lại bị bà vợ trong nhà bắt nạt thành như vậy, thật sự là mất mặt Trương gia chúng ta...”
Trương Sơn đỏ mặt lên, vội vàng chuyển hướng đề tài, nói: “Đại nhân, thuộc hạ có vụ án quan trọng muốn hướng ngài bẩm báo.”
Trương huyện lệnh buông chén trà, hỏi: “Án gì?”
Trương Sơn nói: “Lâm gia thôn có một nữ tử mất tích, thuộc hạ trải qua điều tra, hoài nghi nàng là bị hại.”
Nghe được trong khu trực thuộc xuất hiện án mạng, vẻ mặt Trương huyện lệnh trở nên nghiêm túc, hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào, nói kỹ ra.”
Trương Sơn sửa sang lại một chút suy nghĩ, mở miệng lần nữa nói: “Hai tháng trước, Lâm gia thôn có một nữ tử mất tích, mà vị hôn phu tế có hôn ước với nàng, lại ở dưới tình huống nàng không rõ tung tích, kết thân với người khác, cái này về tình về lý, đều nói không thông, trừ phi...”
“Trừ phi hắn biết nữ tử kia đã không về được nữa!” Trương huyện lệnh đập bàn, cả giận nói: “Lập tức mang nam tử đó đưa tới huyện nha cho ta, bản quan muốn đích thân thẩm vấn!”
Trương Sơn chuyển hướng, lại nói: “Nhưng mà, người nọ là Triệu gia thành tây...”
“Thành tây Triệu gia, Triệu gia thành tây trưởng tử làm quan ở Trung Châu?” Trương huyện lệnh nghe vậy ngẩn ra một phen, sau đó lập tức nói: “Chuyện bắt người tạm thời không vội, án này còn cần cẩn thận điều tra...”
“Không phải Triệu gia kia...”
“Mạng người liên quan to lớn, sao có thể trì hoãn, ngay bây giờ đưa người đến cho ta!”
Trương huyện lệnh một lần nữa ngồi ngay ngắn, trừng mắt nhìn Trương Sơn, hừ lạnh nói: “Khốn kiếp, cho dù là Triệu gia kia thì thế nào, giết người đền mạng, ngươi cho rằng bản quan sẽ hướng cường quyền khuất phục sao?”
“Đại nhân cương trực công chính, tự nhiên sẽ không, nhưng Triệu gia này gia tài bạc triệu...”
“Ý của ngươi là bản quan sẽ bị mua chuộc?”
“Thuộc hạ tuyệt đối không có ý này.”
“Vậy ngươi còn chờ cái gì!”
“Nhưng chuẩn nhạc phụ của họ Triệu rất có quyền thế...”
Chỉ cần không phải Triệu gia kia, ở huyện Dương Khâu này, hắn có thể làm chủ tất cả, Trương huyện lệnh vung tay áo: “Bản quan mặc kệ chuẩn nhạc phụ của hắn là ai, nếu dám ngăn trở, mang về huyện nha luôn!”
“Sợ là không mang về được...”
“Vì sao?”
“Bởi vì chuẩn nhạc phụ của hắn là quận thừa đại nhân...”
“Ngươi nói là Triệu Vĩnh?”
“Đúng vậy.”
“...”
Trương huyện lệnh mang nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười, ôn hòa nhìn Trương Sơn, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói: “Qua đây, ngươi qua đây, bản quan có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong sảnh trước huyện nha truyền đến một trận tiếng vang trầm trầm kéo dài, Trương Sơn ôm cái mông tràn đầy dấu chân, kêu to: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”
Trương huyện lệnh ngực phập phồng, chỉ vào hắn, mắng to: “Cút, lập tức cút cho lão tử, cút xa vào, mấy ngày nay bản quan đều không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Trương Sơn vừa lăn vừa bò tới cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm, “Đứng lại!”
Trương huyện lệnh đứng ở trong sảnh, hỏi: “Thực sự có việc này?”
Trương Sơn trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Thuộc hạ từng tự mình điều tra, vô cùng chính xác, đại nhân nếu không tin, có thể phái người đến Lâm gia thôn hỏi.”
Trương huyện lệnh trầm mặc một lát, đội thẳng mũ quan, thản nhiên nói: “Tiểu thư hai ngày nữa muốn mời bạn thân khuê mật của nó đến huyện Dương Khâu du ngoạn, bạn của nó chính là thiên kim trong lòng bàn tay quận thừa đại nhân. Ngươi tìm hai người, bảo hộ bên người bọn họ an toàn, nếu xuất hiện sơ suất gì, bản quan chém đầu chó của ngươi, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ thì cút cho lão tử, lập tức, ngay bây giờ!”
...
Trương Sơn thở hổn hển chạy ra khỏi sảnh trước, Lý Mộ đứng ở cửa phòng trực, thấy gã tuy đầy người vết giày, nhưng nụ cười trên mặt lại tách đến tận mang tai, kinh ngạc hỏi: “Trương huyện lệnh đáp ứng rồi?”
Trương Sơn lắc đầu nói: “Chưa đáp ứng, còn đánh ta một trận.”
“Vậy ngươi còn cao hứng như vậy...” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Thôi, ta vẫn là dùng biện pháp của mình đi.”
Trương Sơn phất phất tay: “Không cần.”
Lý Mộ khẽ nhíu đuôi lông mày: “Ngươi có biện pháp?”
Trương Sơn cười thần bí, “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Muốn đối phó Triệu Vĩnh, đầu tiên phải hiểu gã.
Thông qua ở phụ cận Triệu gia cắm điểm, cùng với ngoài sáng trong tối điều tra, Lý Mộ và Trương Sơn đối với Triệu Vĩnh có hiểu biết bước đầu.