Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 16: Người thân thuộc tao đều biết (2)

Chương 16: Người thân thuộc tao đều biết (2)

“Bạn học, bạn học, chờ một chút.” Lạc Tư Nhu thấy Tiêu Trần muốn đi liền vội vàng đuổi theo.

Tiêu Trần đột nhiên xoay người, đưa tay ra nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu.

Lạc Tư Nhu căn bản là không kịp phản ứng lại bởi vì động tác của Tiêu Trần quá nhanh.

Tiêu Trần nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Tư Nhu, cảnh này giống như một cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau vậy.

Tiêu Trần kề mặt sát lại vài phần, mặt Lạc Tư Nhu liền đỏ như đít khỉ vậy.

Tiêu Trần hơi giật giật cơ thịt trên mặt sau đó nói với tốc độ cực nhanh: “Lão tử không có câu chuyện, không có bạn gái, không có học thêm, không có bệnh nan y, cũng không thả dê, đôi chân cũng chưa gãy, không nuôi rùa không nuôi chó, không cưỡi heo ra chiến trường, có hát thì cũng làm cho tiểu tỉ tỉ khóc, cũng không phải là từ đâu tới cả, lão tử chỉ là một học sinh cấp ba từ bình thường tới vô cùng giỏi! Lão tử chính là đơn thuần tới giết người! Chính là điên như vậy, hơn nữa cô còn đi theo lão tử, lão tử liền đập vỡ cái đầu chó của cô!”

Lạc Tư Nhu nhìn theo cái bóng đã mất hút của Tiêu Trần, rất lâu sau cũng không có động tác gì.

Lạc Tư Nhu chưa từng gặp phải kẻ nào điên cuồng như vậy, công khai đường hoàng thừa nhận giết người trước mặt cảnh sát.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cái tên gia hỏa Tiêu Trần kia lại dường như căn bản là không hề bị lay động trước dung nhan mĩ mạo của mình, điều này khiến lạc Tư Nhu vốn rất tự tin thực sự bị tổn thương.

Lạc Tư Nhu nhìn về phương hướng Tiêu Trần biến mất cắn chặt răng nói: “Chúng ta sẽ gặp lại.”

Tiêu Trần về tới nhà, trước tiên là dùng minh hỏa đem thi thể của cái tên xui xẻo trên cây kia thiêu sạch sẽ không còn một mảnh.

Dù sao hiện tại cũng không phải là Hạo Nhiên Đại Thế Giới chỉ quản chết không quản mộ phần kia, hơn nữa thực lực bây giờ thực tế là có chút thấp đến đáng thương, vẫn là không thể quá khoa trương được.

Tiêu Trần nhìn nhìn mệnh bài của người nhà, cũng không phát sinh biến hóa gì cả, tâm tình cũng tốt lên một chút, chuẩn bị ngày mai đi tìm chút nguyên liệu làm cho người nhà mấy tấm mệnh bài đặc biệt.

Như vậy mặc dù tạm thời không tìm thấy người nhà nhưng cũng sẽ không phải lo lắng cho sự an toàn của người nhà.

Sáng sớm đón ánh nắng mai, Tiêu Trần mang một chiếc ghế tựa ra sân, thoải mái nằm trên đó.

Bản thể Tiêu Trần hiện giờ là một bộ xương khô, theo lí luận mà nói thì không cần phải nghỉ ngơi, nhưng một người đã quen với cuộc sống lười biếng như Tiêu Trần vẫn cứ thích nằm dài.

Linh khí đối với một xác chết như Tiêu Trần cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên hiện tại tu hành trở thành một vấn đề nan giải.

Dù sao hiện tại cũng là thời đại hòa bình, người chết không có nhiều như vậy, cũng không có nhiều tử khí như vậy.

Vốn dĩ Tiêu Trần cũng có thể dùng các loại như oán khí, lệ khí để gia tăng tu vi, nhưng ngoại trừ tử khí thanh thuần ra, những thứ kia Tiêu Trần vẫn cảm thấy thật chướng mắt.

Trời cũng đã sáng hẳn, Tiêu Trần thoải mái nằm trên ghế rên rỉ một tiếng, chuẩn bị đứng dậy đi tìm nguyên liệu.

“Anh Tiêu Trần.”

Một giọng nói non nớt từ cách đó không xa truyền đến, Tiêu Trần nhìn theo, một đứa bé gái khoảng ba bốn tuổi đang chạy về phía mình.

Đứa bé gái cột tóc tròn, mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, nhìn từ xa giống như một con búp bê sứ mỏng manh đang chạy vậy, khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé đầy ý cười, trong tay còn cầm theo một cái túi vải.

Theo sau cô bé là một chú chó lông vàng lớn, trên cổ chú chó cũng đeo một cái túi vải, nó lắc lư theo cơ thể khi chạy.

Con chó vàng nhếch mép vui vẻ chạy theo sau mông đứa bé, trông thật ngốc nghếch.

“Vương Sỉ Sỉ.”

Tiêu Trần suy tư một hồi mới nhớ ra được tên của đứa bé này.

Đứa bé này tên là Vương Sỉ Sỉ, hàng xóm của mình, quan hệ của mẹ Vương Sỉ Sỉ với mẹ mình hình như rất tốt.

Vương Sỉ Sỉ chạy tới trước mặt Tiêu Trần, bởi vì chạy hơi nhanh mà thở hổn hà hổn hển.

“Anh Tiêu Trần, anh đã về rồi, Sỉ Sỉ đã mấy ngày rồi không nhìn thấy anh.”

Tiêu Trần căng thẳng giật giật khóe miệng, ngoài cười mà trong không cười nói: “Đồ ngốc, em tới đây làm gì?”

Vương Sỉ Sỉ giơ nắm tay mập mạp lên, khua khua vài cái, miệng cong lên có chút giận dỗi nói: “Sỉ Sỉ mới không phải là đồ ngốc, mẹ nói Sỉ Sỉ là tiểu báo bối thông minh nhất.”

“Ha ha, năm cộng sáu bằng mấy?” Tiêu Trần nhướng mắt hỏi.

“Mười.” Vương Sỉ Sỉ chưa nghĩ đã trả lời.

Khóe mắt Tiêu Trần giật giật vài cái: “Em còn nói em không phải đồ ngốc, lớn như vậy rồi cũng chỉ biết đếm tới mười.”

Vương Sỉ Sỉ có chút ấm ức, môi cong lên mắt ngấn lệ.

“Anh Tiêu Trần anh thay đổi rồi, trước đây anh chưa bao giờ nói Sỉ Sỉ như vậy.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch