Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 4: Loạn khởi (2)

Chương 4: Loạn khởi (2)

Lưu Lão Bát lắc lắc đầu, thần sắc có chút uể oải nói: “Thành phố Minh Hải sắp thay trời rồi, chuyện hợp đồng để sau hãy nói đi.”

Vẻ mặt Tiêu Chính Dương âm tình bất định, Lưu Lão Bát không chỉ là một người làm ăn, hắn còn có một thân phận khác, hoàng đế ngầm của thành phố Minh Hải.

Một kẻ đen trắng lẫn lộn như vậy, hiện tại lại đột nhiên lộ ra vẻ thỏ chết cáo thương, điều này khiến Tiêu Chính Dương cảm thấy sự tình còn phức tạp hơn nhiều so với hắn nghĩ.

“Xe tôi đã sắp xếp xong cả rồi, trực tiếp tới sân bay.”

Lưu Lão Bát nhìn Tiêu Chính Dương rồi lại thở dài một cái: “Lão Tiêu, đời này của tôi cũng chẳng bội phục quá mấy người, Tiêu Chính Dương ông cũng xem như là một trong số đó. Chỉ là ông xem thường lão tử thì cũng chẳng còn cách nào, không thể làm bạn với ông thật là đáng tiếc.”

Tiêu Chính Dương không để ý tới Lưu Lão Bát, ôm lấy con gái vẫn còn đang say ngủ, mang theo vợ rời khỏi ngôi nhà đã gắn bó mười mấy năm qua.

Trong một ngôi nhà thương mại bình thường ở thành phố Minh Hải, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú hang tập trung làm bài tập.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nghe xong lời nói ở đầu dây bên kia, khóe miệng thiếu niên khẽ giật một cái: “Là Lưu Lão Bát sao?”

Thiếu niên cúp máy nhìn quyển sách trên bàn, bên cạnh quyển sách có một tờ báo.

Tin tức trang đầu tờ báo viết là, một phú nhị đại cầu tình bất thành liền đâm chết nữ sinh, phú nhị đại đâm chết người mắc chứng rối loạn tâm thần chỉ bồi thường hai trăm vạn liền thoát khỏi chế tài pháp luật.

Thiếu niên liếc nhìn tờ báo, đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Một mạng người hai trăm vạn, thật đúng là quá rẻ mạt mà!”

“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa…”

Núi Phượng Hoàng, độ cao cách mặt đất hai ba mét, Tiêu Trần loạng choạng bay về phía nhà mình.

Tiêu Trần ngâm nga bài hát mà ông nội thích nhất, nghĩ tới khuôn mặt đầy nếp nhăn có thể bẫy được cả ruồi của ông nội, suy nghĩ xem có nên đào ông nội ra khỏi mộ hay không.

Nghĩ tới chuyện này, Tiêu Trần lại lắc lắc đầu, ông nội đã chết mấy năm nay rồi, hồn phách chắc cũng đã tiêu tán hết, có đào ra thì cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.

Dưới chân núi Phượng Hoàng.

Một chiếc xe địa hình gầm rú lao tới, chiếc xe dừng lại đậu ở một nơi khuất, ba cậu thiếu niên dáng vẻ lưu manh từ trên xe bước xuống, xem tuổi tác cùng lắm cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Một tên đầu trọc cầm đầu vỗ vỗ vào thiếu niên xỏ khuyên mũi, xoa xoa tay cười nhạt nói: “Hôm nay mấy anh em thật là có phúc, sớm đã muốn nếm thử hương vị của cô gái này rồi.”

Thiếu niên tóc vàng phía sau thiếu niên đầu trọc mắt cũng sáng lên nói: “Hoàng thiếu, có cần phải thông báo với Long thiếu một chút không?”

Thiếu niên được gọi là Hoàng thiếu cười ha ha: “Lúc mới bắt được cô gái này đã thông báo rồi, cũng không biết Long Dương có đến được hay không. Chuyện lần trước khiến hắn vẫn còn bị nhốt ở bệnh viện tâm thần kìa.”

“Ha ha”

Thiếu niên tóc vàng cười một trận: “Long thiếu cũng thật kích động, không biết thế nào lại đâm chết nữ sinh đó, đó hẳn là một cực phẩm, cơ thể đó khuôn mặt đó, đem lên giường chắc chắn là sảng khoái lắm.”

Hoàng thiếu cười chế nhạo: “Mày thì biết cái rắm gì, cô gái bị đâm chết đó sớm đã bị bọn tao chơi chán rồi, nó mà còn sống thì chắc chắn rất khó giải thích, đơn giản là đâm chết nó rồi bồi thường một ít tiền là xong.”

Tên tóc vàng nghe được những lời này, nghĩ tới vóc dáng cơ thể của nữ sinh đó, lắc lắc đầu có chút tiếc nuối tại sao mình không được hưởng thụ một chút.

“A Báo, đánh thức con nhỏ kia dậy.”

Hoàng Thiếu nói với một thiếu niên khác.

Thiếu niên được gọi là A Báo bộ dạng cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn.

“Hoàng thiếu, chỗ này cách đường lớn không xa lắm, ngộ nhỡ cô ta kêu lên dẫn người tới thì phải làm sao?” Thiếu niên tóc vàng có chút lo lắng hỏi.

Hoàng thiếu cười ha ha: “Trời đã tối rồi, con mẹ nó ai thèm tới cái nơi quỷ quái này. Hơn nữa không gọi nó tỉnh dậy chơi thì còn gì hay ho, thế chẳng thà tao đây đi tìm con búp bêcòn biết vâng lời hơn.”

Thiếu niên tóc vàng gật gật đầu.

A Báo mở cốp sau ra, từ bên trong lôi ra một cô gái còn đang hôn mê.

Cô gái có vóc người rất cao ráo, vòng eo đầy đặn, quần short ngắn để lộ ra đôi chân ngọc vừa dài vừa thẳng, mà phong cảnh trên ngực cô gái cũng vô cùng đồ sộ.

Cô gái đang nhắm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt cũng không che dấu được dung mạo như thiên sứ, mái tóc dài rối bù rũ xuống phía sau lại càng khiến cho người ta thêm động tâm.

Một cô gái có dáng người như vậy, bất luận là ở nơi nào cũng đều là một ngôi sao sáng lấp lánh.

“Bịch”

A Báo thô bạo ném cô gái lên trên mặt cỏ, Hoàng thiếu và thiếu niên tóc vàng nhìn thấy cô gái, nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra, hô hấp cũng không tự chủ được mà tăng thêm vài phần.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch