Chương 63: Thần xin bệ hạ, thu hồi Hổ Phù của Trấn Quốc Công.
Kinh đô Đại Hạ.
Đêm khuya.
Trăng sáng sao thưa.
Bên trong chính đường.
Cố lão gia tử ngồi trên ghế bàng, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
Không còn một tia cười đắc ý như trên yến hội nữa.
Đó đều là ngụy trang.
Nhận được khí vận Thiên mệnh, hắn không thể không vui. Hơn nữa còn là tôn nhi mình thương nhất đạt được.
Nói thật, trong lòng Cố lão gia tử cũng mười phần mâu thuẫn.
Muốn nói không vui là không thể nào.
Cố Cẩm Niên đạt được khí vận Thiên mệnh so với bất kỳ ai hắn đều vui vẻ hơn. Thậm chí nếu như Thiên mệnh lựa chọn mình thì hắn cũng sẽ cho Cố Cẩm Niên.
Nhưng ưu sầu lớn hơn so với vui sướng một chút.
Tôn nhi này của mình, phẩm hạnh không xấu nhưng văn không thể, võ cũng không. Hắn thấy sau này cứ phú quý cả đời là đủ.
Hắn không có yêu cầu xa vời là Cố Cẩm Niên có thể có triển vọng lớn gì. Chỉ cần cưới vài thê thiếp vì Cố gia tiếp tục hương hỏa là hắn đã vui vẻ rồi.
Bây giờ đạt được khí vận Thiên mệnh chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Chủ yếu hơn chính là nếu như lộ ra ngoài thì tôn nhi này của chính mình chỉ sợ sẽ gặp phải phiền phức càng lớn.
Cho nên hắn mới đành phải làm vậy.
Để cho người trong thiên hạ biết là hắn đạt được khí vận Thiên mệnh mà không phải là Cố Cẩm Niên.
Cũng vào lúc này.
Trong hành lanh.
Thân ảnh Cố Thiên Chu xuất hiện.
“Phụ thân.”
Cố Thiên Chu đi vào trong đường, cúi đầu hành lễ với Cố lão gia tử.
“Làm sao?”
Nhìn trưởng tử của mình đến, Cố lão gia tử lộ ra vẻ bình tĩnh.
“Chuyện Thiên mệnh, phụ thân định xử lý thế nào?”
Cố Thiên Chu không che giấu.
Hắn đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, nhìn qua Cố lão gia tử hỏi thẳng.
Nghe vậy, Cố lão gia tử không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Không có gì để xử lý hay không.”
“Chỉ cần ta còn ở Cố gia một ngày, Kinh đô cũng không lật được trời.”
Cố lão gia tử rất lạnh nhạt.
Hắn hiểu được suy nghĩ của nhi tử mình. Thậm chí là toàn bộ văn võ bá quan ở Kinh đo cũng có thể đều đang tự hỏi chuyện này.
Cố Thiên Chu không nói.
Câu nói này của Cố lão gia tử hắn cũng đồng ý.
Vương triều Đại Hạ bây giờ vẫn có không ít náo động, vẫn cần lão gia tử. Lại thêm lão gia tử dù sao cũng có công trạng trên người.
Hắn ở đây.
Đại Hạ không lật được trời.
Có thể hỏi đề tói.
Chẳng may không có ở đây thì sao?
Lời này, Cố Thiên Chu không dám nói, cũng không dám suy nghĩ. Làm nhi tử sao có thể có loại suy nghĩ này.
Nhưng làm người tiếp chưởng Cố gia, hắn không thể không suy nghĩ vấn đề này.
Cố gia nhìn như lớn mạnh.
Nhưng tất cả mọi thứ đều dựa vào hoàng quyền bên trên.
Trong vòng một đêm Cố gia bị nhỏ tận gốc.
Đây là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với Cố gia mà nói thì nước ấm nấu ếch xanh mới thật sự là đáng sợ.
Cố Thiên Chu không nói.
Cố lão tử nhìn trưởng tử này của mình. Hắn hiểu ý tứ của Cố Thiên Chu.
Thân là trưởng tử, gánh nặng Cố gia sớm muộn gì cũng sẽ rơi ở trên người hắn.
Chính vì vậy, Cố Nguyên cực kỳ hà khắc đối với Cố Thiên Chu.
“Yên tâm.”
“Vương triều Đại Hạ một ngày không thống nhất Đông Hoang, Cố gia một ngày cũng sẽ không ngã xuống.”
“Tiến một bước mà nói, Cẩm Niên vì Cố gia tăng thêm hương hỏa, quân thần hài hòa.”
“Lui một bước mà nói, Cẩm Niên không vì Cố gia tăng thêm hương hỏa thì lấy công lao của Cố gia hai đời trước cũng đủ để mời đời hậu thế vượt qua sinh hoạt giàu có.”
“Có một số việc, không cần lo lắng quá sớm. Nếu không sẽ chỉ mua dậy buộc mình.”
“Không tranh vi thượng, gặp chiêu phá chiêu.”
Lão gia tử tiếp tục mở miệng, hắn biết áp lực của Cố Thiên Chu rất lớn nhưng cũng biểu đạt thái độ của mình.
“Hài nhi đã rõ.”
“Phụ thân, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cố Thiên Chu gật đầu, nói xong lời này liền lui ra ngoài.
Nhìn ra được tâm trạng Cố Thiên Chu nặng nề.
Lão gia tử cũng không giữ lại.
Mặc cho Cố Thiên Chu rời đi.
Đợi sau khi Cố Thiên Chu đi rời, Cố Nguyên xoay người lại, nhìn đến trong đường đang treo một thanh bảo kiếm, trầm mặc không nói.
Kỳ thật sở dĩ có lực lượng như vậy.
Là bởi vì hắn có một kế hoạch.
Một thứ để Hoàng đế an tâm.
Một kế hoạch để Cố gia sẽ không ngã xuống.
Kế hoạch này, không ai biết.
Lúc này.
Trong phủ Quốc Công.
Cố Thiên Chu mặc hầu bào, đi vào ngoài viện Cố Cẩm Niên.
Trong lòng hắn có mấy lời muốn nói cùng Cố Cẩm Niên.
Nhưng đi đến ngoài viện, Cố Thiên Chu lại nhìn vào lại phát hiện bên trong gian phòng Cố Cẩm Niên đang khêu đèn đọc sách.
Trong lúc nhất thời Cố Thiên Chu dừng bước.
Hắn đứng ở ngoài viện, lẳng lặng nhìn xem nhi tử này của mình thần sắc phức tạp khó hiểu.
Hắn cũng không đi vào mà đứng ở ngoài viện.
Đối với nhi tử này của mình, Cố Thiên Chu sao có thể không đau lòng?
Từ trên xuống dưới gia tộc đều cưng chiều Cố Cẩm Niên. Thân là phụ thân hắn, Cố Thiên Chu thật ra càng thêm yêu thích. Mặc dù nó văn không thành, võ chẳng được nhưng chung quy vẫn là nhi tử của Cố Thiên Chu hắn.
Chỉ là hắn thân là trưởng tử của Cố gia. Tương lai là người nối nghiệp của Cố gia, rất nhiều chuyện đều đặt ở trên vai mình.
Thậm chí không đủ thời gian để chăm sóc làm bạn cùng nhi tử này.
Điều này làm sao không khiến hắn khó chịu?
Hắn không yêu cầu Cố Cẩm Niên có tài hoa xa vời gì. Cái gì mà Nho đạo thành Thánh, cái gì mà Võ đạo thành Chí tôn.
Chỉ cần Cố Cẩm Niên có thể bình an, vui sướng vượt qua đời này hắn đã thỏa mãn.
Cố Cẩm Niên bị đẩy xuống nước, vì sao không nghiêm tra đến cùng, vì sao không nháo đến long trời lở đất? Không phải bởi vì hắn không thương nhi tử của mình mà là hắn lo lắng nếu làm náo loạn sẽ rơi và cạm bẫy của địch nhân. Từ đó khiến Cố Cẩm Niên sẽ gặp được nhiều nguy hiểm hơn.
Mà nếu có lần tiếp theo hay là có manh mối mới, hắn tuyệt đối sẽ dùng phương thức của mình làm cho cả Kinh đô từ trên xuống dưới đều biết Cố Thiên Chu hắn kinh khủng thế nào.
Chỉ là mỗi người có một ý nghĩ riêng của mình. Phụ thân có ý nghĩ của hắn, về phần những đệ đệ bất thành khí kia mỗi người đều làm việc căn bản không có não.
Hắn chỉ có thể dùng biện pháp của chính mình đến bảo vệ Cố Cẩm Niên.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Trọn vẹn hai canh giờ, Cố Thiên Chu thu hồi ánh mắt cũng không nói gì thêm.
Hướng về phía bên ngoài phủ đi ra.
Mà cùng lúc đó.
Vương triều Đại Hạ.
Trong điện Thiên Tâm.
Đây là nơi Vĩnh Thịnh Hoàng đế làm việc, ngày bình thường xử lý một chút tấu chương.
Mà giờ khắc này, bốn đạo thân ảnh cũng xuất hiện tại điện Thiên Tâm.
Lễ bộ Thượng thư Dương Khai.
Giám chính Giám Thiên Ti Từ Thái Nhất.
Binh bộ Thượng thư Lý Thiện.
Hộ bộ Thượng thư Chu Trường Giang.
Bốn người đứng ở đây, hơi cúi đầu.
Trong điện.
Vĩnh Thịnh Hoàng đế đặt tấu chương xuống. Sau đó nhìn về phía giám chính Giam Thiên Ti Từ Thái Nhất.
“Từ ái khanh, lần này Thiên tượng đến cùng là có ý vị thế nào?”
Vĩnh Thịnh Hoàng đế mở miệng.
Hỏi thăm Từ Thái Nhất.
“Hồi bẩm bệ hạ.”
“Việc này thần cho rằng có liên quan cực lớn đến khí vận Thiên mệnh. Thiên mệnh lần này khác biệt với những lần trước.”
“Cho dù là thần cũng khó có thể điều tra rõ. Cần đi đến sư môn, đọc qua Cổ tịch mới có thểm tìm được chút manh mối.”
“Mong bệ hạ ân chuẩn.”
Từ Thái Nhất lên tiếng trả lời.
Hắn không thể hiểu rõ lần này thiên tượng có ý vị như thế nào. Muốn về Tông môn đọc qua Cổ tịch để điều tra rõ một phen.
“Được.”
“Ái khanh cần thời gian bao lâu?”
Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.
“Ngắn thì bảy ngày, lâu thì một tháng.”
Từ Thái Nhất hơi suy tư rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Mong rằng ái khanh đi sớm về sớm. Đây là lệnh tiễn Đại nội, cầm trong tay có thể tùy ý ra vào cung.”
Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lời, thậm chí còn đem lệnh tiẽn Đại nội đưa cho đối phương. Có thể thấy được hắn rất để ý chuyện này.
“Xin bệ hạ yên tâm. Thần nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng cao của bệ hạ.”
Từ Thái Nhất tiếp nhận lệnh tiễn thở dai, sau đó trực tiếp xuất cung.
Đợi sau khi hắn ra khỏi điện.
Giọng nói của Dương Khai chậm rãi vang lên.
“Bệ hạ.”
“Thần có việc tham tấu.”
Dương Khai lên tiếng nhìn về phía Thánh thượng.
“Chuyện gì?”
Vĩnh Thịnh Đại Đế quét mắt đến, người kia đưa tấu chương ra, ngay sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“Thần xin bệ hạ, thu hồi Hổ Phù của Trấn Quốc Công.”