Thư Vân giờ này khắc này vô cùng chật vật, nhưng cho dù như thế, cha Sở cũng chẳng tỏ ra thương hại cô ta chút nào.
Ánh mắt cha Sở lạnh như băng nhìn cô ta, thậm chí đối với chuyện Thư Vân hộc máu vẫn thờ ơ như cũ.
Sở Lâm lại càng tham gia náo nhiệt không ngại chuyện lớn, bất mãn quăng ra một câu: “Tô đại sư, chẳng lẽ trước đó cô ta đã giấu máu gà trong miệng rồi à?”
Tô Cẩm: “...”
Thư Vân: “...”
Vừa mới bình tĩnh lại được một lúc, Thư Vân lại bị tức giận đến mức phun ra thêm một ngụm máu nữa.
“...” Rốt cuộc thì tại sao cô ta lại gặp phải con nhóc tai họa Tô Cẩm này chứ!!!
Cha Sở có chút xấu hổ nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô tiểu thư thật sự không có chứng cứ nào khác nữa sao? Chỉ bằng mấy lời nói này của cô ta thì cũng rất khó định tội.”
Ý trong lời nói này của cha Sở, rõ ràng muốn tống cô ta vào tù.
Ngay tức khắc Thư Vân cũng không đoái hoài đến chuyện hộc máu nữa, cô ta thất tha thất thểu chạy đến trước mặt cha Sở nhận lỗi.
“Em sai rồi, là lỗi của em, em không nên nảy sinh mấy ý nghĩ như thế này, nhưng mà…”
Lời còn chưa nói hết, bùa chân ngôn lại một lần nữa phát huy uy lực.
“Ông cái đồ lão già chết tiệt này, sao có thể nhẫn tâm như vậy hả? Lại muốn tống cổ tôi vào tù à? Sớm biết thế này thì trước đó tôi đã chơi chết ông luôn rồi, đơn giản bớt việc…”
“Tôi không sai, tôi chỉ giả vờ thôi! Tôi có chết cũng không hối cải!”
Thư Vân hoảng sợ che miệng lại.
Không nghĩ tới, uy lực của bùa chân ngôn vẫn còn đó…
Mà lại vội vàng không kịp chuẩn bị, lại bị giáng một đòn.
Cuối cùng Sở Lâm không nhịn được nữa cười phá lên, giọng nói còn có chút châm chọc.
Anh ta vừa cười vừa thở dài nhìn cha Sở: “Nhìn xem, đây chính là phu nhân ôn lương hiền thục mà cha luôn khen ngợi đấy!”
Nhưng kết quả thế nào chứ?
Người bên gối ôn lương hiền thục, vẫn luôn nghĩ cách muốn chơi chết hai cha con bọn họ.
Cha Sở đã hoàn toàn thương tâm.
Vừa tức vừa hận, vừa đau lòng, tại sao mình lại mắt mù đi coi trọng Thư Vân cơ chứ?
Vừa nãy ông ta nói câu đó với Tô Cẩm cũng chỉ là để hỏi vậy thôi chứ chưa thực sự nghĩ đến chuyện tống cô ta vào tù, ông ta chỉ muốn cho cô ta một bài học.
Lại không ngờ, Thư Vân lại nói ra hết toàn bộ những lời trong lòng, lúc này cha Sở mới cảm thấy mình chính là một thằng ngu!
Ông ta thất vọng nhìn Thư Vân: “Đến tận giờ phút này rồi mà cô vẫn không hề hối hận! Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng sẽ khiến cô phải trả giá đắt.”
Tô Cẩm đúng lúc lên tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Tuy rằng hiện tại không có đầy đủ chứng cứ, chuyện này nói ra cũng không có quá nhiều người tin tưởng, nhưng mà chuyện này của Sở phu nhân, Sở tiên sinh có thể tìm đến Tiểu tổ đặc biệt của Thanh Thành cũng được.”
Cha Sở khẽ kinh ngạc: “Tiểu tổ đặc biệt?”
“Chính là một cách gọi đối với những người chuyên xử lý những vụ án giống kiểu thế này, cụ thể là thế nào tôi cũng không rõ lắm.” Tô Cẩm giải thích.
Cô chưa từng tiếp xúc với Tiểu tổ đặc biệt này.
Chỉ biết là quả thực có một Tiểu tổ như thế này tồn tại.
Về phần phương thức liên lạc thì cô cũng không có.
Tô Cẩm: “Nói không chừng qua mấy ngày nữa sẽ có người chuyên môn tới tìm mọi người để điều tra chuyện này đấy.”
Thái độ của cha Sở đối với Tô Cẩm khá hơn một chút.
Bởi vì một chiêu dùng bùa chân ngôn của Tô Cẩm quả thực đã làm cho ông ta phải rung động.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là thái độ tốt hơn một chút mà thôi.
Về phần một số khía cạnh sâu xa hơn thì cha Sở vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.
Đối với cái này, Tô Cẩm cũng không nói thêm điều gì nữa.
Dù sao cô cũng đã bấm ngón tay tính toán, trong tương lai cha Sở cũng sẽ là khách hàng của cô.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Sở Lâm.
Sở Lâm lập tức nói ra chuyện mình còn thiếu nợ Tô Cẩm mười triệu.
Cha Sở thoáng do dự.
Mặc dù mấy chuyện mà Sở Lâm nói kia vẫn còn khá mơ hồ, ông ta vẫn cảm thấy nghi ngờ như cũ, nhưng chuyện Tô Cẩm cứu Sở Lâm, cũng giúp nhà họ Sở vạch trần bộ mặt thật của Thư Vân cũng là thật, vậy nên mười triệu này ông ta nguyện ý thanh toán.
Cũng nên tính toán chuyện này cho rõ ràng, để tránh sau này phải trả nhân tình lại cho Tô Cẩm.
Chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết được thì đều không phải là chuyện lớn.