Chương 20: Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết nắm bắt a!
Chu Thế Tiến trầm mặc không nói, trên khuôn mặt nho nhã hiện ra chút trầm tư.
"Tộc trưởng, hiện tại nên làm thế nào?" Chu Viễn dò hỏi.
"Vương Liệt kia dựa hơi Cẩm Y Vệ, e rằng không tiện động thủ a!"
Chu Thế Tiến khẽ lần chuỗi tràng hạt trên tay, mở miệng nói:
"Gửi thiếp mời, chuẩn bị tiệc."
"Ta muốn gặp vị Lâm Tiểu Kỳ này một lần!"
Chu Viễn lộ vẻ kinh ngạc trên mặt nhưng vẫn chắp tay đáp:
"Vâng!"
. . .
Trong đình viện.
Lâm Mang vung đao, thân như rồng múa, đao phong lăng liệt phá không mà ra.
Giữa lưỡi đao sáng như gương ngưng tụ đông đảo khí tức lạnh lẽo, hàn mang không ngừng lưu động càng gia tăng cảm giác sắc bén.
Đao pháp dũng mãnh cương liệt nhưng lại có nét thanh tao, linh động.
Trông cực kỳ phóng khoáng.
Bộ pháp huy động tại chỗ, mau lẹ vô cùng.
Keng!
Tú Xuân đao sắc bén loé lên, chiếc bàn đá trong viện ầm vang một tiếng, chia bốn xẻ năm!
Lâm Mang thu đao vào vỏ, trên mặt hiện lên nụ cười.
"Bát Quái Đao này quả nhiên không tệ, mới chỉ nhập môn đã phát ra uy lực bậc này."
Chiêu thức không cương mãnh, chú tâm vào dũng mãnh vô song như Kim Ô Đao Pháp, Bát Quái Đao này chiêu thức biến đổi khó lường, đao pháp xảo trá thích hợp trong chiến đấu lâu dài.
"Đáng tiếc, không có đột phá Chân Khí cảnh, chưa thể thả chân khí ra ngoài."
Từ Chân Khí cảnh về sau, nội lực bản thân sẽ chuyển hoá thành chân khí, có thể thả chân khí ra ngoài, hình thành đao khí lăng liệt.
Vương Đại Thắng đứng bên thấy thế, cung kính đưa lên khăn mặt:
"Chúc mừng đại nhân thần công đại thành!"
Lâm Mang nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:
"Ngươi từ lúc nào học được cách vuốt mông ngựa rồi?"
Vương Đại Thắng trịnh trọng nói:
"Lời thuộc hạ nói đều từ tận đáy lòng."
Lâm Mang nhận lấy khăn mặt, tuỳ ý lau qua, hỏi:
"Đồ vật in ấn xong chưa?"
"Tổng cộng mười phần, toàn bộ đã hoàn thành."
Lâm Mang nhận lại cuộn vải, phân phó nói:
"Giữ lại một phần cho ta, chín phần còn thừa chia cho các huynh đệ."
Vương Đại Thắng ngạc nhiên:
"Đại nhân, công pháp này chẳng phải nộp lên Cẩm Y Vệ sao?”
"Đúng a.” Lâm Mang khẽ gật đầu, lại nói tiếp:
"Nhưng không phải cái này vẫn chưa nộp lên sao? “
“Chúng ta mượn trước để thảo luận nghiên cứu công pháp một phen, có vấn đề gì ư?"
Vương Đại Thắng lập tức quỳ một chân trên đất, cảm kích nói:
"ân tình của đại nhân, ti chức mãi mãi không quên!"
Nội tâm hắn lúc này đã sớm kích động tột đỉnh.
Những Cẩm Y Vệ phổ thông như bọn hắn, cấp bậc võ kỹ cao nhất có thể tiếp xúc cũng chỉ tới bát phẩm.
Phẩm giai của võ kỹ này, bọn hắn cả đời không có khả năng tiếp xúc.
Lâm Mang nhìn hắn một cái, bình thản nói:
"Đứng dậy đi, không cần như vậy."
"Có điều..."
Dừng lại một chút, ngữ khí Lâm Mang có thêm vài phần thanh lãnh:
"Giá trị của võ kỹ này ngươi hẳn hiểu rõ, nếu ai dám truyền đi thì đừng trách ta vô tình."
Vương Đại Thắng run lên trong lòng, gấp gáp thề thốt:
"Đại nhân yên tâm, bọn hắn nếu có kẻ nào dám nói ra ngoài, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn."
"Ừm" Lâm Mang gật gật đầy, đi về phía bên ngoài đình viện.
Võ kỹ hắn giao cho Vương Đại Thắng chính là Bát Quái đao.
Bỏ được, bỏ được, bỏ được mới có được!
Giang hồ không phải có mỗi chém chém giết giết, mà còn có đạo lý đối nhân xử thế!
Không có chút chỗ tốt, thì ai nguyện ý bán mạng vì ngươi?
Huống chi khi công pháp này được đưa lên, đoán chừng trong Cẩm Y Vệ sẽ có không ít người học được, hiển nhiên không cần phải giấu giấu diếm diếm.
. . .
Đi tới ngoài đình viện Trần Thiên Khôi.
Lâm Mang còn chưa gõ cửa, bên trong đã vang lên một giọng nói hùng hồn:
"Tiến vào đi."
Lâm Mang lộ vẻ kinh ngạc.
Đi vào trong viện, Trần Thiên Khôi hình như vừa luyện công xong.
Trần Thiên Khôi quay đầu nói:
"Có chuyện gì?"
Lâm Mang chắp tay thi lễ, lập tức nói:
"Đại nhân, ti chức mới nhận được một môn võ kỹ gia truyền từ Vương Khôn, hắn có tâm dâng lên Cẩm Y Vệ nên ta đặc biệt tới đây bẩm báo."
Trên khuôn mặt cương nghị của Trần Thiên Khôi hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi:
"Là võ kỹ gì?"
"Bát Quái chưởng, Bát Quái đao."
Lâm Mang lấy ra tấm vải ghi chép võ kỹ, đưa lên.
Trần Thiên Khôi tiếp nhận tấm vải thô sơ nhìn lướt qua, nói thẳng:
"Vương Khôn kia muốn cái gì?"
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không mà Lâm Mang cảm thấy Trần Thiên Khôi nói hai chữ "Vương Khôn" kia đặc biệt nhấn mạnh.
"Đại nhân minh giám, Vương Khôn kia kính nể Cẩm Y Vệ, không dám có ý muốn hồi báo. Nhưng ti chức cả gan, xin đại nhân thượng tấu ngợi khen hắn."
"Chuẩn!"
Lâm Mang ngạc nhiên.
Hắn vốn chuẩn bị đẩy đủ lời giải thích rồi, mà lúc này lại không biết mở miệng thế nào.
Trần Thiên Khôi nhìn về phía hắn, hỏi:
"Ngươi còn có chuyện gì ư?"
"Không có!"
Lâm Mang chắp tay thi lễ:
"Ti chức cáo lui!"
Rời khỏi đình viện, Lâm Mang lòng đầy nghi hoặc.
Ngay sau đó hắn lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, bất kể ra sao thì chuyện này coi như đã làm xong.
Ở trong đình viện, nam tử bạch y bước ra từ rừng trúc bên cạnh, hứng thú cầm tấm vải trên bàn lên nhìn, nói:
"Không ngờ đến tên Vương Khôn còn có võ kỹ phẩm giai bậc này.”
“Nhìn nội dung võ kỹ, hẳn là võ kỹ Bát Quái môn chính thống.”
"Ngươi định cho hắn công trạng gì?"
Trần Thiên Khôi đoạt lấy tấm vải, bình tĩnh nói:
"Hai cái công lớn."
Nam tử bạch y lộ vẻ giật mình:
"Ngươi thật muốn đưa hắn trở lại kinh thành?"
"Vị trí Bách Hộ kia chính là củ khoai lang bỏng tay a!"
Trần Thiên Khôi cầm lấy trường đao trên bàn, lạnh lùng nói:
"Nhưng đó là do phụ thân hắn dùng mạng đổi lấy."
Nam tử bạch y bất đắc dĩ cười khổ.
. . .
Đại lao Cẩm Y Vệ.
"Bái kiến đại nhân!" Mấy vị ngục tốt gấp rút hành lễ.
Lâm Mang khẽ gật đầu:
"Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn thẩm vấn phạm nhân."
Mấy tên ngục tốt nhìn nhau nhưng không dám hỏi nhiều, liền vội lui ra ngoài.
Lâm Mang đi tới trước một gian ngục thất, đẩy cửa đi vào, trêu tức nói:
"Đổng đại nhân, ở trong đại lao này tốt chứ!"
Bên trong ngục thất, Đổng Văn Sơn không còn tinh: khí: thần như xưa.
Trông thấy Lâm Mang, vội vàng nói:
"Lâm đại nhân, là ta sai, ngài đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho ta đi!"
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có ngày bị nhốt trong cái đại lao Cẩm Y Vệ này.
"Cũng có thể."
Lâm Mang gật đầu.
Đổng Văn Sơn sắc mặt vui mừng.
"Nhưng..." Lâm Mang thản nhiên nói:
"Chỉ cần Đổng đại nhân nói ra người nào đứng sau sai khiến ngươi vu hãm ta, ta chắc chắn sẽ cầu tình cho ngươi với Bách Hộ đại nhân."
Đổng Văn Sơn sững sờ một chút.
Người đứng sau mọi chuyện?
Phảng phất nghĩ đến điều gì, Đổng Văn Sơn đột nhiên cười to nói:
"Lâm Mang, chúng ta vẫn là xem thường ngươi a!"
"Không có người đứng sau sai khiến nào cả, đều do ta làm."
Lâm Mang sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng:
"Đổng đại nhân, ngươi không nói thật sao?"
"Ngươi trung thành với họ như vậy nhưng chưa chắc họ đã cảm kích ngươi a!"
Đổng Văn Sơn cười lạnh:
"Ngươi đừng mơ."
Nói xong thân thể dựa vào vách tường, hai mắt nhắm nghiền.
Lâm Mang một mặt nghiền ngẫm, nói:
"Ngươi không thấy thứ Đào Ninh gọi là lo liệu chu toàn, mà ngươi cuối cùng vẫn phải chịu cảnh sung quân lưu đày ư?"
Đổng Văn Sơn mở to đôi mắt, nhưng chỉ sau một khắc, lồng ngực hắn truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt.
Một cây chuỷ thủ trực tiếp cắm vào ngực hắn.
Lâm Mang xoa xoa vết máu trên tay, bình đạm nói:
" Đáng tiếc, ngươi đợi không được."
"Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết nắm bắt a!"
"Ngươi...!" Đổng Văn Sơn trợn tròn mắt, không cam lòng tắt thở bỏ mình.
【 Điểm năng lượng +800 】
Lâm Mang cầm lấy tay Đổng Văn Sơn đang nhuốm máu, in dấu vân tay lên bức thư nhận tội đã viết sẵn từ trước.
Rời khỏi đại lao, bình đạm nói:
"Đổng Văn Sơn sợ tội tự sát, mang thi thể hắn đi xử lý."
Hai tên Cẩm Y Vệ trông coi tại cửa cung kính đáp:
"Tuân mệnh!"
Mấy tên ngục tốt nhìn nhau, âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh.