Lấy bí tịch Tồi Tâm Chưởng và năm ngàn lượng ngân phiếu ra từ trong ngực, trực tiếp nạp tiền.
Tiền tiêu còn có thể kiếm lại, nhưng mạng sống chỉ có một.
【 Họ tên 】: Lâm Mang
【 Thân phận 】: Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ
【 Cảnh giới 】: Tiên Thiên hậu kỳ
【 Công pháp 】: Thiết Bố Sam (viên mãn) Thuần Dương Vô Cực Công (lục trọng)
【 Võ kỹ 】: Kim Ô Đao Pháp (viên mãn), Bát Quái Chưởng (nhập môn), Bát Quái Đao (đại thành), Hắc Túc (viên mãn)
【 Điểm năng lượng 】: 12300
Lâm Mang âm thầm cân nhắc.
"Sợ rằng chưa chể đột phá Chân Khí cảnh a."
Chém giết nhiều đệ tử phái Thanh Thành thế kia mà thu hoạch chỉ có hơn năm ngàn điểm năng lượng, cộng thêm năm ngàn lượng với ba người trong Thanh Thành Tứ Tú cũng vỏn vẹn hơn một vạn.
"Thôi kệ, thăng cấp trước rồi tính sau."
Tâm niệm vừa động, ấn lên trên Thuần Dương Vô Cực Công.
"Điểm năng lượng:8000"
Trong nháy mắt, nội lực Thuần Dương trong cơ thể gần như sôi trào.
Nội lực cuồn cuộn chảy khắp toàn thân, một cỗ khí tức nóng rực cường đại từ trong người hắn phát ra.
Trong Bách Hộ Sở, Trần Thiên Khôi đang cúi đầu làm việc bỗng sững sờ, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về hướng đình viện của Lâm Mang.
"Tiên Thiên cảnh?"
Ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin.
Khí tức cường thịnh như vậy, chắc chắn không phải người mới bước vào Tiên Thiên cảnh có thể sở hữu.
Nếu như không phải lần này Lâm Mang để lộ khí tức, hắn cũng không biết người này đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên!
Nhưng rất nhanh, cỗ khí tức kia liền biến mất vô tung vô ảnh, như thể chưa từng xuất hiện.
Trên mặt Trần Thiên Khôi nở một nụ cười.
. . .
Lâm Mang mở to mắt, tung ra một chưởng mạnh mẽ, giống như sóng lớn vỗ bờ, thao thao bất tuyệt.
Không khí nổ đùng!
Trong lòng bàn tay như có ngọn lửa đang đốt cháy.
Chậm rãi thu chưởng, Lâm Mang vô cùng hài lòng.
Tiên Thiên viên mãn!
Chân Khí cảnh, sắp tới rồi!
Cầm lấy bí tịch Kim Chung Tráo với Tồi Tâm Chưởng trên bàn, khẽ nói:
"Tu luyện."
Tức khắc, trong đầu như có một dòng điện chạy qua.
Trong đầu Lâm Mang lại hiện lên một bóng người, bóng người ấy di chuyển lòng bàn tay, quỹ tích kinh mạch vận chuyển hết sức rõ ràng.
Chính là Tồi Tâm Chưởng.
Võ kỹ này giết người không thấy máu, chuyên dùng đả thương nội tạng, phá toái trái tim, thuốc thang khó cứu, cực kì âm tà.
Phẩm giai của bí tịch này cũng không thấp, là võ kỹ ngũ phẩm!
Toàn bộ chốn giang hồ này, võ kỹ tam phẩm trở lên ít ỏi cực kỳ, bởi vậy mà võ kỹ ngũ, tứ phẩm đã rất bất phàm.
Nếu không Chu gia sẽ chẳng tốn công tốn sức vì Bát Quái Chưởng, Bát Quái Đao như thế.
Trong khi nội lực Thuần Dương đang chạy khắp kinh mạch thì thân thể Lâm Mang hiện lên một vệt kim quang.
Nôi lực Thuần Dương Vô Cực Công luyện ra vốn chí cương chí dương, vô cùng phù hợp với Kim Chung Tráo, có thể nói như cá gặp nước.
Kim quang nhập vào cơ thể!
Huyễn hoá thành hình dáng một cái chuông lớn.
Cảm nhận được nội lực tiêu hao nhanh chóng, nội tâm Lâm Mang thất kinh.
"Có vẻ Kim Chung Tráo này không dễ dàng thi triển."
Dùng nội lực Tiên Thiên viên mãn của hắn, duy trì Kim Chung Tráo tối đa khoảng bốn mươi tức.
“Nhưng nó lại giúp ta giải phóng chân khí ra ngoài."
Không ngờ Kim Chung Tráo còn có công hiệu này.
Nhưng hắn cũng biết rõ, điều này là dựa trên cơ sở nội lực hùng hậu của hắn.
Lâm Mang nhìn chằm chằm giao diện hệ thống, trầm tư trong lòng,
Tồi Tâm Chưởng và Kim Chung Tráo mới nhập môn thôi đã tiêu hao hai ngàn điểm năng lượng, trong đó Kim Chung Tráo tiêu hao nhiều nhất.
Suy cho cùng Tồi Tâm Chưởng cũng chỉ là mặt hàng Ngũ Phẩm Hạ, bên trong vũ khố Cẩm Y Vệ cũng có thu vào.
Mặc dù Kim Chung Tráo cũng là ngũ phẩm, nhưng nó có thể giúp cho người ở cảnh giới Hậu Thiên như vào cảnh giới Tiên Thiên, sinh ra nội lực, còn có thể tấn thăng Chân Khí cảnh.
Vừa là công pháp, vừa là võ kỹ.
Tâm niệm Lâm Mang khẽ động, nâng Bát Quái Đao lên viên mãn.
"Điểm năng lượng:2000"
【 Bát Quái Đao viên mãn! 】
Lâm Mang thở ra một ngụm trọc khí, vừa lòng thoả ý.
Bây giờ, bản thân chỉ thiếu một môn cước pháp với thân pháp thôi, sắp trọn vẹn.
Duỗi lưng một cái, cất bước đi vào phòng bên trong nghỉ ngơi.
. . .
Hai ngày sau, Lâm Mang gọi Vương Đại Thắng đến, hỏi:
"Chuyện liên quan đến Chu gia làm sao rồi?"
Sắc mặt Vương Đại Thắng khó coi, bất lực nói:
"Người của Đào tổng kì nhúng tay, bọn ta không thể điều tra thêm."
Lâm Mang buông chén trà trong tay, trong mắt loé lên tia lãnh ý.
"Đào Ninh...!"
Xem ra Chu gia đang nhờ đến hắn.
"Không cần để ý tới Đào Ninh, bắt đầu từ trên người tên Điển sứ Chu gia, cho dù không có tội danh thì cũng gán một cái cho hắn.
Điều tra tài sản đứng tên của hắn, thêm cả những quan lại có qua lại gần với hắn nữa."
"Mang về đại lao Bách Hộ Sở, ta tin bọn hắn sẽ bằng lòng nói ra thôi."
Vương Đại Thắng hơi sững sờ.
Lâm Mang nhìn về phía hắn, hỏi:
"Có vấn đề gì sao?"
Vương Đại Thắng chần chờ nói:
"Đại nhân, làm thế này không phải bức ép bọn hắn quá rồi ư?"
Lâm Mang cười lạnh:
"Ta chính là muốn bức ép bọn hắn!"
"Không bức ép, sao bọn chúng chịu xuất thủ."
"Nguyên Giang thành này yên ắng quá lâu, đến nỗi tất cả mọi người đã quên mất Cẩm Y Vệ."
"Bọn hắn đang thiếu đi sự kính sợ vốn có!"
"Nói cho Vương Khôn, để người của hắn hoạt động phụ cận cửa hàng của Chu gia, cần phải làm gì hắn sẽ tự hiểu."
"Còn nữa, phái vài người đi hỏi bách tính bình thường, những năm gần đây Chu gia nhất định làm không ít chuyện phạm pháp."
Cừu oán của hắn và Chu gia đã kết xuống, Chu gia lại còn đi cùng Đào Ninh, không thể không khiến người ta nảy sinh cảnh giác.