Lý Đạo Huyền nhìn chằm chằm vào hộp tạo cảnh, mặt cứ đực ra lại nhìn cả một ngày, đói bụng thì gọi ship đồ ăn.
Cứ như thế thoáng một cái đã đến chạng vạng.
Thành phố Song Khánh ngoài cửa sổ như được phủ thêm một lớp bột trứng muối vàng ươm của ánh mặt trời chiều, trong hộp tạo cảnh cũng biến thành cảnh tượng mặt trời chiều ngã về tây, rõ ràng trong nhà có đèn huỳnh quang, ngọn đèn chiếu vào hộp tạo cảnh, hẳn là có thể xuyên qua thủy tinh tiến vào bên trong hộp, nhưng trên thực tế ánh đèn cũng không tiến vào bên trong hộp tạo cảnh, sắc trời trong hộp càng lúc càng tối.
Cái hộp này có rất nhiều chỗ kỳ lạ, Lý Đạo Huyền đã không còn thắc mắc với mấy việc nhỏ như tia sáng này nữa.
Hiện tại y có chút lo lắng cho Cao Sơ Ngũ và ba thanh niên thôn dân, họ xuất phát đi huyện thành từ sáng sớm, bây giờ còn chưa trở về, không biết có phải xảy ra chuyện gì ở bên ngoài rồi không?
Loại tâm tình này giống như nuôi một nhà mèo con, có bốn chú nghịch ngợm chạy ra khỏi nhà, không biết đi đâu, là chủ của chúng nó nên rất lo lắng chúng nó còn có thể bình an mà trở về hay không.
Đúng lúc này, bên mép hộp tạo cảnh đột nhiên xuất hiện năm bóng người nho nhỏ.
Lý Đạo Huyền liền phấn chấn: "Thật tốt quá! Bình an trở về rồi."
Không sai, nhóm Cao Sơ Ngũ đã trở về.
Sư gia Tam Thập Nhị bị đánh ngất thì đi tới nửa đường cũng đã tỉnh rồi, sau đó bị bốn thôn dân "hung thần ác sát" cầm gậy gộc áp giải lên đường.
Tam Thập Nhị không dám phản kháng, chỉ lén lút nhìn bốn người, phát hiện bốn tên này là kiểu người thật thà chất phác, không thể nói đạo lý, nói nhiều sợ rằng còn bị ăn gậy, đành phải ngậm miệng không nói, ngoan ngoãn theo sát họ một đường đi tới thôn Cao gia.
Hơn ba mươi dặm đường, đối với người ít vận động như sư gia mà nói thật sự không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa cả ngày không gì vào bụng, khi đi tới thôn Cao gia tay chân như nhũn ra, thở dốc cũng không nổi.
Vừa vào thôn, Tam Thập Nhị liền mềm oặt ngã ra đất: "Cuối cùng đến thôn Cao gia rồi, mấy vị tráng sĩ, các ngươi bảo ta tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì? Hiện tại có thể nói rồi chứ? Cái này gọi là [đồ cùng chủy hiện]."
Cao Sơ Ngũ: "Ba người trông coi sư gia cẩn thận, ta đi gọi Nhất Diệp qua đây."
Hắn nhanh chân chạy tới nhà Cao Nhất Diệp, muốn mượn miệng nàng báo tin cho thiên thần đại nhân.
Nhưng Lý Đạo Huyền đã sớm thấy được nhóm người họ, đâu cần hắn đi báo tin, liền quay về nhà Cao Nhất Diệp cất lời: "Nhất Diệp, Nhất Diệp..."
Lúc này Cao Nhất Diệp vừa mới ăn cơm tối xong, đang ở trong nhà vá đồ, nghe được giọng của thiên thần đại nhân nàng liền giật mình, bật dậy khỏi ghế, tiếp theo quỳ phịch xuống mặt đất: "Thiên thần đại nhân có gì phân phó?"
Lý Đạo Huyền: "Cao Sơ Ngũ đưa về một người thoạt nhìn có chút học vấn, ngươi tới giúp ta hỏi hắn mấy vấn đề."
Cao Nhất Diệp đã hiểu: "Cẩn tôn thiên thần đại nhân phân phó."
Lý Đạo Huyền: "Được rồi, mau đi đi, Cao Sơ Ngũ đã sắp tới cửa nhà ngươi rồi."
Cao Nhất Diệp đứng dậy và đi ra mở cửa.
Trong khoảnh khắc nàng mở cửa, ở bên ngoài Cao Sơ Ngũ cũng đang chuẩn bị gõ cửa, hắn giơ tay lên, nhưng cửa đã két một tiếng hướng vào trong mở ra, Cao Sơ Ngũ đang giơ tay lên cũng thoáng cái cứng đờ: "Ôi? Nhất Diệp? Sao ngươi biết..."
Cao Nhất Diệp nói: "Thiên thần đại nhân nói ngươi đã trở về, còn đưa về người có học vấn."
Cao Sơ Ngũ lấy ánh mắt kính nể nhìn thoáng qua bầu trời trên đỉnh đầu.
Cao Nhất Diệp lấy tốc độ nhanh nhất chạy về hướng cửa thôn, lúc này không ít người trong thôn đã nhận được tin tức, dù sao thôn cũng không lớn, có mấy hộ gia đình thông qua cửa sổ là có thể thấy được cửa thôn có chuyện gì, hét lên một tiếng là mọi người đều đi ra.
Cả thôn 42 người, nam nữ già trẻ, tất cả đều đi tới trước mặt Tam Thập Nhị.
Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, ánh chiều tà vàng rực kéo ra những chiếc bóng nghiêng nghiêng, người cả thôn đứng dưới ánh mặt trời, trầm mặc nhìn Tam Thập Nhị, hình ảnh đó có vẻ quỷ dị.
Tam Thập Nhị nhất thời cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh, tinh thần hốt hoảng, không đợi các thôn dân mở miệng hắn đã giành nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải là ta bắt các ngươi nộp thuế. Ta thề với ông trời, ta còn nói giúp các ngươi, ta khuyên can huyện tôn lão nhân đừng thu thuế, mới bị hắn đuổi ra nha môn, là thật, ta thề đó là sự thật. Các ngươi đừng đánh ta, có cái gì bất mãn thì đi tìm huyện tôn lão gia nói... Cái này gọi là [ân oán phân minh]."
Các thôn dân tách ra hai bên, Cao Nhất Diệp đi tới và đứng ở phía trước nhất, trực diện Tam Thập Nhị.
Lần này nàng đứng ở vị trí hạch tâm, ánh mắt Tam Thập Nhị tự nhiên rơi vào người nàng, trong lòng thầm nghĩ, thôn này là sao? Thôn thông thường đều do một lão đầu thôn trưởng đức cao vọng trọng đi ra nói chuyện, thôn này sao lại là một cô nương trẻ tuổi?
Cao Nhất Diệp nghiêng tai lắng nghe thanh âm trên bầu trời, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi là ai? Hiện giữ chức vị gì? Đọc qua bao nhiêu sách? Thấy qua bao nhiêu việc đời?"
Tam Thập Nhị tinh thần rung lên: "Tại hạ họ Tam, vì sinh vào ngày 2 tháng 10 cho nên được gọi là Tam Thập Nhị, đảm nhiệm sư gia của huyện lệnh đại nhân huyện Trừng Thành tỉnh Thiểm Tây... khụ... đã từng đảm nhiệm, hiện tại đã bị xa thải rồi. Tại hạ 10 năm gian khổ học tập, đi qua đại giang nam bắc, cái này gọi là [tài cao bát đấu]."
Lý Đạo Huyền nghe tên này nói những lời trước coi như bình thường, khi nói bốn chữ cuối cùng thì đột nhiên đề cao giọng, vẻ mặt khoa trương, bộ dạng khệnh khạng, thật sự có chút buồn cười: "Nhất Diệp, ngươi hỏi hắn hiện tại là năm nào tháng nào."
Cao Nhất Diệp tinh thần rung lên, vội vàng chuyển đạt lời nói của "thiên thần đại nhân".
Nghe nàng hỏi như thế, Tam Thập Nhị cũng không khỏi ngây người: hỏi ta năm nào tháng nào? Tình huống đám thôn dân này thế nào? Nghe nói nông dân ở nông thôn mấy năm không ra khỏi thôn, không biết gì về thế giới bên ngoài, điều này là có thật, chỉ là, họ hỏi cái này là có ý gì?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, vấn đề cũng không dám không đáp.
Tam Thập Nhị nghiêm sắc mặt trả lời: "Hiện tại là năm Thiên Khải thứ bảy, tháng 7. Cái này gọi là... ặc... Hỏng, những lời này không thể dùng thành ngữ tổng kết."
Hắn hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ, hình như một câu nói không thể tổng kết khiến hắn cảm giác được vô cùng đau khổ, khó có thể tiếp thu.
Mọi người đều trầm mặc.
Thôn dân bị bộ dạng buồn cười của hắn khiến cho dở khóc dở cười.
Nhưng Lý Đạo Huyền lại không cười, trái lại người như bị đứng hình, bởi vì, y quanh năm lượn trên diễn đàn lịch sử quân sự, nên cũng không xa lạ đối với thời đại "Thiên Khải năm thứ bảy" này.
Đây chính là niên hiệu chân thực từng có của Đại Minh triều!
Năm Thiên Khải thứ nhất hoàng đế Chu Do Hiệu bệnh chết, Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm đăng cơ, cả nước hạn hán, khởi nghĩa nông dân thời Minh Mạt gần bạo phát, Đại Minh triều cũng sắp nghênh đón hơn 10 năm vùng vẫy sau cùng.
Tình huống gì đây? Ta thông qua hộp tạo cảnh thấy được lại là triều đại lịch sử có thật sao?
Không không không, có lẽ chỉ là trùng hợp, chỉ là niên hiệu trùng hợp mà thôi.
Lý Đạo Huyền trầm giọng nói: "Nhất Diệp, hỏi hắn tên hoàng đế hiện tại."
Nhất Diệp vội vàng đặt câu hỏi.
Bị hỏi tục danh của hoàng đế, vẻ mặt Tam Thập Nhị nghiêm túc hẳn lên: "Tục danh của đương kim thánh thượng tiểu nhân không dám đề cập. Cái này gọi là [tôn chủ trạch dân]."