Trong cửa hàng đồ chơi, đủ loại vũ khí đồ chơi rực rỡ muôn màu.
Nhưng Lý Đạo Huyền nhìn một loạt hầu như không có cái nào sử dụng được.
Súng đồ chơi của trẻ em là không thể dùng được, thứ này bỏ vào hộp là thành dài mấy trăm mét.
Thật vất vả tìm được một cây súng bắn dây thun cũng dài 10 xăng-ti-mét, cái này bỏ vào hộp biến thành 20 mét, cũng không phải các người tí hon có thể sử dụng.
Nếu thật sự không tìm được "vũ khí hiện đại" gì có thể sử dụng, vậy y cũng chỉ có thể đem tăm vót nhỏ đi, lại cắt thành từng đoạn ngắn khoảng 1 xăng-ti-mét, bỏ vào trong hộp để các người tí hon dùng làm thương.
Nhưng các thôn dân chưa từng tập võ nghệ, chưa được huấn luyện qua trận pháp, cho dù có trường thương nơi tay vẫn đánh không ra hồn.
Phải có vũ khí "kiểu bắn ra", mới có thể giúp họ an toàn đối kháng địch nhân.
Kiểu bắn ra, kiểu bắn ra...
Lý Đạo Huyền bỗng hai mắt sáng ngời!
Trên một kệ hàng không bắt mắt ở trong góc cửa hàng, có một hộp máy ném đá bằng nhựa mini.
Chiều dài mặt bên chỉ 3 xăng-ti-mét, chế tác rất sơ sài, cấu tạo hoàn toàn bằng nhựa và nguyên lý rất đơn giản, hoàn toàn lợi dụng tính dẻo của nhựa để chế thành máy ném đá, trẻ em dùng ngón tay đè "cái cần" xuống, khẽ buông tay, lực đàn hồi của nhựa sẽ khiến cần bắn lên.
Lý Đạo Huyền cười tươi, vui rồi vui rồi, khi còn bé sao mình không phát hiện ra món đồ chơi thú vị như thế chứ? Liền dứt khoát ôm cả cái hộp lên luôn, đi tới quầy thu ngân: "Ông chủ, máy ném đá này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ liếc nhìn: "Một đồng một cái."
Lý Đạo Huyền không khỏi bĩu môi: "Chút xíu nhựa, làm kiểu vậy, ông cũng đòi bán một đồng à?"
Ông chủ: "Vậy cậu mua cả hộp đi, 50 đồng, tôi chỉ lấy 25 đồng thôi."
Lý Đạo Huyền móc ra điện thoại, quét mã, trả tiền.
Về đến nhà, vừa mới ngồi vào trước hộp tạo cảnh đã thấy trong thôn Cao Gia đang cảnh tượng khí thế ngất trời, tất cả người tí hon đều đang cố gắng làm việc.
Người tí hon nữ thì chia làm hai nhóm, một nhóm đang nấu cơm, cho các nam nhân ăn no một bữa rồi lại lên chiến trường. Một nhóm khác thì đang đun dầu, trong cái nồi đường kính 2 mi-li-mét, dầu hạt cải đang sôi lên sùng sục.
Người tí hon nam thì dốc sức mà làm việc, họ đưa hết những vật liệu đá và gỗ xây dựng "Đạo Huyền Thiên Tôn động" còn dư tới sát bên tường thành, dùng để làm gỗ lăn và đá ném.
Trên tường thành còn có một đám người tí hon đang nghiêm túc lắng nghe Bạch tiên sinh giảng giải.
Lý Đạo Huyền dựng thẳng lỗ tai lên để nghe: "Cầm thương phải cầm thế này... tay phải chắc... Phía dưới nếu có cường đạo bò lên... ngươi cứ như vậy... đâm xuống..."
Vui đấy!
Còn có một đám người già và trẻ nhỏ thì đang ở trong "Đạo Huyền Thiên Tôn động" quỳ gối trước tượng thánh, chân thành cầu xin, cầu xin thiên tôn phù hộ mọi người bình an, đừng bị thương.
Cảnh náo nhiệt trong hộp chính là điều Lý Đạo Huyền thích xem.
Y thầm cảm thấy may mắn, mình không đưa tay đập chết hết đám sơn tặc, bằng không thì không có chuyện vui như thế để xem rồi.
Được rồi!
Nên cho họ thêm một chút hỗ trợ nho nhỏ.
Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Cao Nhất Diệp, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ta sắp đưa vũ khí xuống rồi."
Cao Nhất Diệp nghe vậy chấn động, nàng vui mừng, vội vàng lớn tiếng tuyên bố: "Mọi người chú ý, thiên tôn sắp ban thưởng cho chúng ta vũ khí."
Lời này vừa nói ra, hơn trăm người ban đầu của thôn Cao Gia liền trở nên nghiêm nghị, một đám thanh niên vốn đang nghe Bạch tiên sinh giảng giải nên thủ thành thế nào, tất cả đều không nghe nữa, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thành kính.
Bạch tiên sinh rất buồn bực, ta dạy cho các ngươi làm sao để đánh trận, các ngươi phải cung kính với ta mới đúng, đang nghe lại đột nhiên quay đầu nhìn bầu trời, lý nào là vậy.
Yêu nữ tà giáo kia còn nói cái gì thiên tôn sắp ban thưởng vũ khí, mấy trò gạt người chứ gì? Lát nữa biểu diễn giả thần giả quỷ một phen, nhảy đại thần, sau đó thì ôm một đống đao kiếm rỉ sắt từ trong kho ra rồi phát cho mọi người, lại nói thành tà thần ban cho.
Mấy trò này, Bạch tiên sinh đã nghe chán rồi.
Đang nghĩ tới đây, hắn liền nghe được Cao Sơ Ngũ bên cạnh lớn tiếng hét lên: "Tới rồi tới rồi, mau nhìn..."
"Xuống rồi!"
"Bái kiến thiên tôn."
Dân ở thôn Cao Gia một người tiếp một người quỳ phịch xuống mặt đất, nhóm người Bạch tiên sinh đưa đến thì ngỡ ngàng không hiểu tình huống gì.
Bạch tiên sinh nhìn chăm chú lên bầu trời, rốt cuộc thấy được.
Không biết khi nào trên đỉnh đầu xuất hiện một vùng đám mây, cách mặt đất chỉ khoảng 70 trượng, từ trong tầng mây có một vật khổng lồ đang từ từ hạ xuống.
Màu xanh!
Hình vuông!
Kèm theo một cái môi rất lớn!
Bạch tiên sinh nhất thời nửa khắc, lại không nhận ra đây là thứ gì.
Không, đây là thứ gì đều không quan trọng, vấn đề then chốt là, nó làm sao từ trong tầng mây từ từ hạ xuống được? Làm thế nào?
Chẳng lẽ... thật sự là thần tiên trên trời ban thưởng xuống?
Hắn nhìn mà cả người đờ ra.
Sau khi vật khổng lồ từ từ hạ xuống đất, nằm ổn định rồi, lúc này Bạch tiên sinh mới nhìn rõ, chủ thể nó dài hai trượng, rộng hai trượng, hình vuông, mà cái môi phía trên thì được gắn trên một cần dài, do trục ngang cố định.
"Máy... máy ném đá!" Bạch tiên sinh giật mình thảng thốt: "Đây là một cái máy ném đá hình dáng kỳ lạ."
Hắn có thể nhận ra máy ném đá ngay cái nhìn đầu tiên, những người khác thì không thể. Các thôn dân thôn Cao Gia, các tá điền của Bạch gia bảo còn đang đực mặt ra nhìn, hoàn toàn chưa biết thiên tôn ban thưởng cho họ là thứ gì.
Cao Nhất Diệp gân cổ lên hét lớn: "Mọi người nghe cho kỹ, đồ vật thiên tôn ban cho chúng ta tên là máy ném đá, trước tiên bỏ đá vào cái môi trên cái cần, sau đó chuyển động cơ quan bên cạnh, nó sẽ ném tảng đá ra."
Mọi người đầu đầy hoang mang.
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Lý Đại, thiên tôn lệnh ngươi cầm búa tới, đứng bên cạnh cơ quan, lát nữa khi nào ta gõ thì ngươi vung búa lên đập mạnh vào cơ quan đó.
Lý Đại vội vàng đáp lại một tiếng, xách búa đứng bên cạnh máy ném đá.
Lý Đạo Huyền khẽ nhặt một cục đá lên rồi bỏ vào trong cái môi máy ném đá.
Cục đá đó với y mà nói nhỏ đến đáng thương, như một viên Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, nhưng trong mắt các thôn dân nhìn thấy lại là một tảng đá rất to, nó lăng không bay lên, bay vào trong cái môi.
Mọi người: "Oa!"
Bạch tiên sinh nghẹn họng.
Vừa nãy trong đầu hắn còn đang khinh bỉ tà giáo đủ kiểu, hiện tại lại cảm giác đầu óc không đủ dùng rồi.
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Đập!"
Lý Đại dốc toàn lực, vung cây búa trong tay, đập "Bụp!" một tiếng vào cơ quan.
Cơ quan của máy ném đá buông ra, cái cần dài bật vù một tiếng, tảng đá trong cái môi bay lên, xẹt qua trời cao, thanh thế hãi hùng, từ đầu bên này thôn bay qua đầu bên kia thôn, đập xuống đất, rầm một tiếng, cát bay đá chạy, kinh tâm động phách.
Các thôn dân sửng sốt một hồi mới đồng thanh hoan hô: "Quá lợi hại! Tiên gia pháp bảo! Tiên gia pháp bảo!"
Bạch tiên sinh không biết nên khóc hay cười: "Một lũ ngốc không có kiến thức, máy ném đá trên chiến trường chính là uy lực như vậy."
Miệng thì nói như vậy nhưng hắn nhìn thoáng qua bầu trời, trong lòng lại sinh ra lòng kính sợ, trong đám mây trên trời quả thật có tiên nhân. Máy ném đá này hình dáng quái lạ, vớ vẩn lại thật sự là tiên gia pháp bảo.