Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 100: Người thân thích đến thật nhanh (1)

Chương 100: Người thân thích đến thật nhanh (1)





Buổi chiều, Thạch Mãn Cường còn đến một lần. Tiệm rèn nhà cậu rất chiếu cố đến Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tình, Tôn Đại Lôi cùng mấy người bằng hữu gia cảnh khá giả khác, cũng đã lôi kéo được rất nhiều mối làm ăn. Việc buôn bán ở Từ Châu gặp khó khăn, nhưng sinh ý của nhà cậu thì lại trở nên tốt hơn không ít. Thạch Mãn Cường trước giờ đều rất cảm kích chuyện này, ngoài trừ duy trì tình bạn này, còn muốn làm cho bọn Triệu Tiến vài việc.

Lần này đến chính là vì chuyện chế tạo thiết giáp, giáp vải, tỏa tử giáp, lân giáp và sơn văn giáp đều không cho dân gian tự mình chế tạo, bị bắt được là trọng tội, nhưng cái loại công cụ bảo hộ giáp trúc mà Triệu Tiến thiết kế trông như thùng sắt thì không thuộc vào bất cứ loại nào, lò rèn có thể chế tạo.

Thạch Mãn Cường và phụ thân cậu muốn làm mấy bộ tặng không, nhưng lại bị Triệu Tiến từ chối, nói làm thì làm, cậu vẫn sẽ đem bạc ra mua.

Hơn nữa Thạch gia cũng phát hiện, dùng nan trúc kết thành công cụ bảo hộ khá đơn giản, nhưng khi thật sự chế tạo áo giáp theo cấu tạo này thì lại không dễ dàng, rất nhiều phương diện kết cấu hoàn toàn khác nhau, bắt buộc phải đến thỉnh giáo. Triệu Tiến đương nhiên biết thì sẽ nói, nhưng lần này điều Triệu Tiến nói lại không phải là giáp trúc, mà là bản giáp trong ký ức.

Bản giáp (giáp đúc từ nhiều tấm kim loại, bắt nguồn từ châu Âu), trường mâu, phương trận, trong trí nhớ của Triệu Tiến đều hỗ trợ lẫn nhau. Lúc bấy giờ trong xưởng chế tạo binh khí của châu Âu có thể sản xuất số lượng lớn, dùng máy chạy bằng sức nước để chế tạo thành phần của bản giáp, hiệu suất rất cao.

Nhưng sau khi nói ra những yêu cầu về các phương diện đối với bản giáp cho Thạch Mãn Cường nghe, Thạch Mãn Cường liền trợn mắt há hốc mồm, liên tục nói về rồi sẽ tính toán lại sau. Lúc cậu đến lần thứ hai thì mang bộ mặt đau khổ, hóa ra hai cha con cậu tính toán, lò rèn muốn tạo ra một bộ giáp trụ như thế, ít nhất phải ba mươi ngày, tiêu phí sẽ không ít hơn mười lăm lượng, giáp trụ như thế đừng nói là tặng người ta, cho dù là bán với giá mười lăm lượng một bộ, cửa tiệm nhà mình cũng không chống đỡ nổi.

Thạch Mãn Cường vốn dĩ cho rằng lần này mình sẽ mất thể diện, không ngờ Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng còn có Tôn Đại Lôi rất có hứng thú với cái này. Vương Triệu Tĩnh và Tôn Đại Lôi đều nói muốn mua một bộ, Trần Thăng không lấy ra được nhiều bạc như vậy, nhưng cũng rất động lòng.

Nhìn thấy trường diện này, Triệu Tiến trực tiếp định giá cho bộ khôi giáp này là hai mươi lượng, không thể để Thạch gia làm không công. Hai mươi lượng bạc đối với bình dân bá tánh mà nói thì là số tiền lớn, nhưng đối với con cháu nhà giàu có tiền bạc rộng rãi như Vương Triệu Tĩnh và Tôn Đại Lôi lại rất là đơn giản. Ngày hôm sau liền lấy ba mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc. Đổng Băng Phong biết chuyện này vào ngày thứ ba, cũng lấy bạc ra.

Trong nhà Trần Thăng tuy là có tiền, ngặt nỗi một là không giàu có như Vương gia và Đổng gia, hai là phụ mẫu ở bên cạnh, không giống như Tôn Đại Lôi có thể tiêu xài lung tung được, cho nên đang vội vội vàng vàng nghĩ cách, nghe nói đệ đệ Trần Hồng đã lấy ra năm lượng bạc để dành đem cho cậu.

Vốn dĩ đối với Thạch gia là chuyện khó xử, nhưng cứ như vậy, lại trở thành nguồn kiếm tiền. Một bộ áo giáp kiếm được năm lượng, đối với lò rèn cũng là mối làm ăn lớn, huống hồ là bốn bộ.

Thạch Mãn Cường cảm kích, nhưng cũng biết đây là do đám bằng hữu tín nhiệm, không dám có chút qua loa, trong quá trình chế tác giáp trụ, có vấn đề liền sang thỉnh giáo, nhưng Triệu Tiến cũng chỉ biết đại khái, rất nhiều thứ còn phải cần hai bên nghiên cứu, nhưng bản thân việc nghiên cứu cũng là lạc thú rồi.

Chủ thể của bản giáp là hai tấm sắt lớn, đặt ở trước ngực và sau lưng, hai tấm sắt này làm thế nào để nối lại, hai người thương cả nửa ngày trời, còn vẽ hình lên đất, sau đó mới định ra là đục lỗ ở rìa, dùng dây da nối liền hai tấm sắt, chỗ bả vai còn phải có thêm miếng lót vai nữa.

Bình thường Triệu Tiến và các bằng hữu luyện đến lúc trời tối mịt mới về, nhưng hôm nay có Mộc Thục Lan ở nhà, Triệu Tiến cảm thấy thấp thỏm, nên liền về sớm hơn bình thường một canh giờ. Cậu chào hỏi mọi người, nói hôm nay về trước.

Mọi người cũng hiểu vì sao Triệu Tiến đi về sớm, đều cười chào hỏi mấy câu, mấy người thân thiết còn bảo cậu gửi lời thăm hỏi Mộc Thục Lan. Mọi người cứ vậy mà giải tán.

Xách trường mâu đi một mạch về nhà, dưới con phố buôn bán vắng tanh, tất cả ai từng làm ăn cũng sẽ không chọn nơi có bầu không khí nặng nề như thế này. Tuy rằng thành Từ Châu gặp khó khăn, nhưng bên phía Hộ Bộ sơn là nơi tập trung quan viên phú hào, nơi đó cũng có mấy con phố phồn hoa. Triệu Tiến mãi suy nghĩ, đã về đến nhà.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch