Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 2: Khởi đầu mới (2)

Chương 2: Khởi đầu mới (2)


Vừa rồi Triệu Tiến đột nhiên ngừng khóc, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa còn tưởng hắn lại ngất đi, nhìn sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, thân mình còn run rẩy, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, xem ra không có trở ngại gì lớn, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Chấn Đường sau khi thở ra ngụm khí, ánh mắt lại trừng lên, nghiêm mặt nói:

- Xấu hổ thay, con vẫn là con cháu của Từ Châu Bách Hộ, nhìn lại bộ dạng sợ hãi yếu đuối của con đi!

Mới giáo huấn được một câu, Hà Thúy Hoa lập tức nổi giận, đẩy Triệu Chấn Đường ra cửa, chỉ vào ông mắng to:

- Sát Thiên Đao, cái chức Từ Châu Bách hộ của ông thì làm sao, còn không phải vẫn mãi nghèo khổ sao, nhanh đi mời lang trung cho Tiểu Tiến đi. Tiểu Tiến có bị làm sao, tôi sẽ liều mạng với ông!

Triệu Chấn Đường ở bên kia không kịp đề phòng, bị Hà Thúy Hoa đẩy về phía sau lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, thật vất vả mới đứng vững được, của phòng đã trực tiếp bị đóng lại.

- Một bà vợ như bà thì biết cái gì, người cha giết heo của bà không dạy bà tam tòng tứ đức sao?

Triệu Chấn Đường thấp giọng hầm hừ vài câu, quay lại thì nhìn thấy trên giá gỗ ngoài sân, con khỉ do chính tay ông nuôi đang chậm rãi gặm trái cây, hoàn toàn không bị kinh động bởi ồn ào nãy giờ trong viện. Triệu Chấn Đường hứ một ngụm mắng:

- Sớm muộn gì ta cũng đem con khỉ ngươi chém một đao.

Con khỉ kia cũng không thèm nâng mí mắt lên, Triệu Chấn Đường cũng không làm gì được. Lúc này cửa sân lại được đẩy ra, một người đàn ông gầy yếu đi nhanh đến, giữa lông mày của y và Triệu Chấn Đường cực kỳ giống nhau, nhưng sắc mặt lại vàng như nến, đi lại có chút phải thở dốc, không thoải mái, nhìn cũng biết rất suy yếu. Người đàn ông kia mặc y phục vải màu xanh, phía trên còn có hai miếng vá, nhưng cũng coi như được giặt sạch sẽ.

Người đàn ông kia nhìn thấy Triệu Chấn Đường liền oán giận nói:

- Đại ca, Tiểu Tiến mới mười tuổi, vẫn còn là trẻ con, huynh lại đưa nó đi xem chém đầu, đã dọa cho một dòng độc đinh của Triệu gia chúng ta bị...

- Khốn khiếp, ả Hà Thúy Hoa kia giáo huấn ta, đệ cũng giáo huấn ta. Nếu lão tử không đi hành hình chém đầu, nào có tiền cho tiểu tử đệ chữa bệnh, nào có tiền mua thức ăn quần áo. Chức Bách hộ Từ Châu bao nhiêu người muốn mà chả được, lão tử muốn chọn ngày lành tháng tốt để truyền lại, ngược lại bị các đệ trách mắng không yên.

Triệu Chấn Đường ở trước mặt Hà Thúy Hoa thì khá tốt, nhưng trước mặt người đàn ông gầy yếu này thì lại không có tính tình tốt như vậy.

Đang mắng chửi, cửa phòng vốn đang đóng chặt lại bị mở ra, Hà Thúy Hoa đứng chống nạnh ở cửa quát:

- Ở trong sân gào cái gì, nhanh đi mời lang trung, ông còn có mặt mũi mà cùng Triệu Chấn Hưng nói này nói nọ à.

Vợ rống một câu, Triệu Chấn Đường cũng mất hết tính khí, đi ra ngoài. Triệu Chấn Hưng gật đầu chào hỏi:

- Chị dâu.

Trong chớp mắt cũng xoay người đuổi theo. Hai người còn chưa có rời khỏi cửa viện, lại chợt nghe Hà Thúy Hoa ở phía sau la lớn:

- Triệu Chấn Hưng, đi mua ba cân thịt dê, đến Quế Nguyên Trai mua điểm tâm ngon nhất về đây cho Tiểu Tiến bồi bổ thật tốt.

Hai người rời khỏi hậu viện, Triệu Chấn Hưng thở phào, cười nói:

- Có thể ăn thịt, lại có thể ăn điểm tâm, Tiểu Tiến xem ra không có việc gì rồi.

- Nhãi con đó không chút tiền đồ, một chút máu cũng không chịu được. Được rồi, lão tử nhất định phải giáo huấn nó thật tốt mới được!

Triệu Chấn Đường lẩm bẩm nói.

Triệu Chấn Hưng quay sang muốn nói chuyện, nhưng lại sửng sốt, nhìn kỹ một chút rồi hỏi:

- Đại ca, mắt huynh sao lại đỏ như vậy?

Triệu Chấn Đường vội vàng cúi đầu, hung hăng xoa mắt vài cái, thấp giọng mắng:

- Cát bay vào thôi, đệ ngạc nhiên cái gì.

Nhìn huynh trưởng cậy mạnh của mình, Triệu Chấn Hưng cười lắc đầu, cũng không tìm căn nguyên nữa.

Đối thoại xảy ra ở bên ngoài, Triệu Tiến có nghe được, cũng có không nghe thấy, nhưng cho dù là phụ nhân tráng kiện hay Đại Hán tử béo mập mắng chửi kia, Triệu Tiến đều cảm nhận được đầy từ ái và quan tâm, thứ cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, kiếp trước làm cô nhi của hắn chưa bao giờ trải qua.

Triệu Tiến rốt cục cũng khôi phục lại từ niềm vui bất ngờ không thể tin nổi này, hắn biết rằng hiện tại hắn đang ở Từ Châu, nhưng đây là thời đại nào, trong đầu hắn lại không rõ ràng.

- Nương, bây giờ là năm nào?

Triệu Tiến khẽ hỏi.

Hà Thúy Hoa đang vội vàng dọn dẹp trong phòng nghe được vấn đề này, thân mình bỗng run lên, vội vàng đi tới, vẻ mặt tràn ngập lo lắng. Nhìn kỹ Triệu Tiến vài lần, lại phát hiện không có việc gì sau mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhẹ vuốt trán của Triệu Tiến nói:

- Thật là bị dọa sợ mất hồn rồi, năm nay là năm Vạn Lịch thứ ba mươi tám đó!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch