Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 23: Cha mẹ trong mắt đứa trẻ. (1)

Chương 23: Cha mẹ trong mắt đứa trẻ. (1)





riệu Tiến sửng sốt. Thực sự không quen với điều đó. Đời trước lúc đánh nhau, dì bảo mẫu và thầy giáo luôn nghiêm khắc phê bình, nói đánh nhau là không đúng. Bây giờ thì ngược lại, lại tự nói với mình khi gặp nhiều người thì phải chạy. Không cần bàn cãi gì nữa, rõ ràng là đang truyền dạy bí quyết đánh nhau.

Tuy nhiên, không phải chịu giáo huấn luôn là một chuyện tốt. Triệu Tiến cảm thấy trong lòng rất thoải mái, cùng Triệu Chấn Hưng trở về. Chưa đi được mấy bước, Triệu Chấn Hưng quay đầu lại nói:

- Mỗi buổi trưa chơi ở đó nhiều thêm một chút. Cả ngày luyện võ ở ngột ngạt quá rồi.

Bên phía thúc phụ cứ trôi qua như vậy. Buổi chiều tiếp tục luyện võ. Buổi tối khi về nhà thì lại có phiền toái. Vừa mới vào đến sân nhà, con khỉ đó lại lèo nhèo kêu. Bình thường ra vào sân, con khỉ đó vốn dĩ không thèm quan tâm đến Triệu Tiến, không ngờ hôm nay lại phản ứng dữ như vậy.

Đúng là đang chuẩn bị bữa tối, Hà Thúy Hoa buồn bực bước ra, sau đó tỉ mỉ quét mắt vài lần vào ánh lửa của nhà bếp liền lập tức phát hiện được vết máu trên người Triệu Tiến, phản ứng của Hà Thúy Hoa cũng giống như tất cả mẫu thân, lập tức hoang mang.

- Tại sao lại đánh nhau với người khác?

- Có bị thương ở đâu không?

- Đều tại học võ đấy, vốn dĩ con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành

Triệu Tiến cảm thấy ngượng vô cùng, nhưng trong lòng lại có chút cảm động. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm và sự quan tâm của mẫu thân. Nhưng nhìn thấy sự lo lắng của mẫu thân, Triệu Tiến rất áy náy, ngoài ra còn hơi chút sợ hãi. Cha nghiêm mẹ hiền, thái độ này của mẫu thân, đợi đến khi Triệu Chấn Đường trở về, liệu có nổi giận không?

Không lâu sau, Triệu Chấn Đường trở về. Con khỉ đó vô cùng nịnh hót chủ nhân cả gia đình này. Vừa nhìn thấy chủ nhân trở về, liền nhảy từ trên giá gỗ xuống để lấy lòng.

Hà Thúy Hoa vội vàng nói đến chuyện trên người Triệu Tiến có vết máu với Triệu Chấn Đường. Triệu Tiến ở một góc nào đó cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn, có thể còn bị đánh nữa. Nhưng không ngờ rằng Triệu Chấn Đường lại thản nhiên nói:

- Tôi đã nghe Triệu Chấn Hưng nói qua rồi, trẻ con đánh nhau chẳng sao cả, dù sao thì đánh người cũng mạnh hơn bị người ta đánh.

Ông nói như vậy, Hà Thúy Hoa cũng chẳng thể nói được gì nữa, lấy tay lau lau cái tạp dề, vào bếp bê cơm lên, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

- Đúng là gia phong, hai huynh đệ các ông lúc đầu gây chuyện đánh nhau, vốn cho rằng sẽ dạy dỗ đứa trẻ cho thật hiền lành, không ngờ vẫn là cái bộ dạng này.

Đánh nhau không những không bị giáo huấn, ngược lại còn được âm thầm khích lệ, tán dương. Cảm giác ấy thật là sung sướng. Triệu Tiến lúc đầu căng thẳng, sau đó dần dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tâm trạng vừa mới tốt lên, cảm giác thèm ăn liền tới, Triệu Tiến bước tới bàn ăn, ăn rất vui vẻ. Nhưng Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa lại không mấy quan tâm đến bữa cơm. Triệu Chấn Đường lấy từ trong người ra một chiếc túi to chừng bằng một nắm đấm tay, đặt trên bàn ăn, trầm giọng nói vài tiếng, giải thích chiếc túi rất nặng.

Hà Thúy Hoa mở chiếc túi ra, kinh ngạc nói:

- Tại sao tháng này lại ít như vậy, còn có tiền đồng nữa.

Mỗi bữa cơm tối, Hà Thúy Hoa lại chuẩn bị cho Triệu Chấn Đông một bình rượu, sau khi Triệu Chấn Đông uống một ly mới trầm giọng nói tiếp. Cửa hàng trong thành càng ngày càng ít, không thu được tiền. Thái gia lại sắp rời chức, mọi người sắp phải nhường lại tiền.

- Ngoài thành không phải có rất nhiều người phung phí tiền bạc sao?

- Sông Ca vừa mở, mọi người đều đi Bi Châu rồi.

Những lời này Triệu Tiến nghe câu hiểu câu không. Thái gia kia chắc là Tri Châu Từ Châu, trong thành, ngoài thành gì đó. Thiết nghĩ chắc là nói đến món thu nhập của bọn nha dịch.

Triệu Tiến gặm một miếng xương dê, cảm thấy rất thỏa mãn, căn bản không có tâm tư quan tâm đến vấn đề của người lớn. Bây giờ hắn cảm thấy bản thân rất vui vẻ, chuyên tâm luyện võ, vui chơi vui vẻ.

Tâm trạng của Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa không được tốt cho lắm, nhưng không liên quan gì đến Triệu Tiến. Sau khi ăn cơm xong, Triệu Tiến tự mình chống đẩy, nhảy cóc trong phòng ngủ, thay quần áo, rửa mặt qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Mặc dù Triệu Tiến đã dần dần thích ứng với việc phải hoạt động nhiều cho việc học võ, nhưng không có nghĩa là không mệt. Mỗi ngày vừa đặt đầu xuống gối là cơn buồn ngủ lại ập đến, không thể chống cự được.

Hôm nay quả thực không tồi, đánh được Lưu Dũng. Trước kia đám nhóc Nam Quan hoành hành ngang ngược, hắn không kìm được mà tự cười chính bản thân mình. Thật là sảng khoái. Hơn nữa lúc về phụ thân và thúc phụ đều không mắng mỏ, còn âm thầm khen ngợi, cảm giác tuyệt vời. Canh thịt dê hôm nay cũng rất ngon. Ngày mai có thể đến chỗ bán hàng bên kia để chơi rồi. Tới lúc đó đưa ra một góp ý cho Trần Thăng, nhất định sẽ được đề cao.

Mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên Triệu Tiến tỉnh lại, cứ ngồi trên giường như vậy, hai mắt trợn to, mồ hôi lạnh toát ra.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch