Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 55: Việc nhỏ mà thôi

Chương 55: Việc nhỏ mà thôi


Một người mở miệng, những người khác cũng đều gật đầu, tuy rằng Thạch Mãn Cường và Cát Hương không lên tiếng nhưng sắc mặt cũng khó coi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, điều này đều nằm trong dự liệu của Triệu Tiến, Triệu Tiến giơ tay lên hô to:
- Tôi biết các ngươi lo lắng mấy tên lưu manh làm phiền, tôi cam đoan với mọi người, ngày mai mấy tên lưu manh sẽ không tìm các người gây phiền toái nữa. Nếu không có việc gì, các người còn muốn tới nữa không?
- Nếu không có việc gì, đương nhiên là muốn tới!
Phía dưới trả lời vô cùng vang dội. Triệu Tiến đứng trên mô đất cười gật gật đầu, sau đó đi xuống.
Sau khi đi xuống, luận võ coi như kết thúc nhưng Triệu Tiến không vội vã trở về luyện võ, ngược lại gọi Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đến trước mặt, thấp giọng hỏi:
- Hôm nay hai người các ngươi sao lại không cho người theo hầu?
- Tôi không muốn người khác đi theo, đặt đồ xuống xong, tôi để cho Tài Bá về nhà rồi.
Trần Thăng buồn bực nói.
- Có hạ nhân đi theo dù sao vẫn không được tự nhiên, cho nên hôm nay không cho tới.
Vương Triệu Tĩnh trầm giọng nói, sau khi nói xong chợt nhớ ra cái gì, lại mở miệng nói:
- Triệu huynh đệ, việc luận võ đánh nhau này gia phụ vốn không tán thành, nếu lại cùng đám lưu manh gây loạn, e rằng gia phụ càng không vui, huynh đệ ta không giúp được cái gì đâu!
Triệu Tiến liếc Vương Triệu Tĩnh một cái, nghĩ thầm rằng tiểu tử này đúng là thông minh, biết mình muốn tìm người lớn hỗ trợ, không ngờ lại đẩy lại việc này cho hắn trước.
- Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Chuyện này để tôi nghĩ biện phápgiúp tôi. Triệu Tiến cười nói. Vương Triệu Tĩnh cười gật gật đầu, Trần Thăng có điểm u mê, nhìn trái nhìn phải.
Đánh lộn đúng là khiến người ta phấn khích nhưng đám lưu manh lại kêu gào đòi trả thù làm cho tâm tình của mọi người đều bị phá hỏng. Đám thiếu niên trẻ tuổi dần dần tản đi, Triệu Tiến cũng dẫn Mộc Thục Lan trở
vê.
Người hay hy vọng gì thì thường gặp phải thất vọng, hai người nam nữ lúc trước tới đón hay Mộc Thục Lan vậy mà hôm nay lại không xuất hiện. Tiểu cô nương rất hưng phấn, trong lòng Triệu Tiến lại cười khổ.
- Tiểu Lan, buổi chiều đánh nhau em có sợ không?
- Sao có thể sợ được, có Tiểu Tiến ca ca ở đây, em càng không sợ.



Triệu Tiến không phải chỉ thuận miệng hỏi. Buổi chiều, mười mấy thiếu niên đánh nhau kịch liệt, Mộc Thục Lan từ đầu tới cuối rõ ràng rất bình thường, nhưng bản thân thoạt nhìn lại không như thế.
Luận võ dù sao cũng có vòng tròn quy tắc, chú ý đến điểm dừng, mà đánh nhau lại không cần để ý nhiều như vậy. Triệu Tiến cảm thấy buổi đánh nhau giữa trưa rất sảng khoái, sau khi đánh xong cảm nhận đối với thương thuật lại có lý giải mới, cho nên lúc luyện võ vào buổi chiều đặc biệt hết sức chuyên chú
Buổi tối, Triệu Chấn Đường chưa trở về ăn cơm. Theo Hà Thúy Hoa nói, thật vất vả mới rảnh rỗi được một chút, người ở nha môn khẳng định đang tụ tập ở nơi nào đó uống rượu thoải mái rồi, bảo Triệu Tiến ăn xong rồi tự đi ngủ, không cần chờ.
Trở lại phòng của mình, Triệu Tiến theo thường lệ bắt đầu nằm xuống và chống đẩy, còn đứng dậy không ngừng kéo căng cơ, tận dụng mọi khả năng để hoạt động.
Gần đến thời gian ngủ thường ngày, Triệu Chấn Đường đã trở về, ngồi ở nhà chính gọi to:
- Trong nhà mang chút trà đến đây.

Triệu Tiến vẫn đang chờ đợi, nghe thấy thế liền vội vàng chạy ra ngoài, cười hì hì rót bát nước trà đưa qua. Cả khuôn mặt của Triệu Chấn Đường đều đỏ bừng, trên chòm râu còn dính chút dầu mỡ, cả người đều là mùi rượu, nhận lấy nước trà cười mắng:
- Trà phải uống nóng, uống lạnh sẽ đau bụng
Nói như vậy nhưng vẫn uống hết sạch, Triệu Chấn Đường thở ra một hơi, lại đem đai lưng tạo màu cho bào phục trên người cởi ra, xoa xoa đầu của Triệu Tiến nói:
- Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ, ban ngày luận võ như thế nào?
- Cha, con gặp phải chút phiền toái nho nhỏ.
Triệu Tiến nhỏ giọng nói.
- Phiền toái gì, sao con lại không nói cùng với mẹ, chuyện gì?
Triệu Chấn Đường còn chưa nói xong, Hà Thúy Hoa đã nóng nảy cầm khăn nóng bước nhanh tới.
Triệu Chấn Đường ở một hơi rượu, hướng về Hà Thủy Hoa khoát tay, tùy tiện nói:
Phiền toái của trẻ nhỏ có thể là cái gì chứ, đừng ngạc nhiên như thế. Tiểu Tiến, con nói tỉ mỉ xem nào.
- Dạ, hôm nay con...
Triệu Tiến bắt đầu cẩn thận trình bày. Đứa trẻ ở độ tuổi này rất không muốn tìm người trong nhà giải quyết khi gặp chuyện, đặc biệt là loại chuyện này, bởi vì sợ bị người nhà quở trách răn dạy, lại có chính mình làm cha mẹ mất mặt. Tuy nhiên Triệu Tiến lại nghĩ rất rõ ràng, thì tam giác con cái có chỗ dựa vững chắc là cha mẹ, mình gặp chuyện không giải quyết được, tìm cha mẹ hỗ trợ chính là đạo lý hiển nhiên
Triệu Chấn Đường một mặt uống trà nóng, một mặt lắng nghe, nhưng không hề mấy chú tâm, ngáp liên tục. Nghe được công tử của Vương Hữu Sơn lúc đó cũng đi tỷ võ, Triệu Chấn Đường không kìm được sửng sốt, đoán chừng cũng không nghĩ tới vị thư hương môn đệ này lại có thể để con mình đi đánh nhau học võ. Nghe Triệu Tiến kể liên tiếp đánh thắng,



tiến thẳng đến trận chung kết, trên mặt Triệu Chấn Đường tươi cười. Đến khi nghe đến đoạn Triệu Tiến lao ra đánh ngã một tên lưu manh, sắc mặt Triệu Chấn Đường tràn ngập vui mừng, giơ tay vỗ mạnh xuống vai của Triệu Tiến, cười ha ha nói:
- Con rất giỏi, so với cha con và thúc của con năm đó đều mạnh mẽ hơn, có tiền đồ, có tiền đồ!
- Ông uống nhiều quá rồi có phải hay không! Việc này thì có tiền đồ gì chứ, trước khi bị bệnh Tiểu Tiến là một đứa bé thành thật, sau lúc đó cứ như vậy, lớn lên có lẽ chính là người chuyên gây họa. Đều do ông đã đưa con đi xem chém đầu, sát khí nhập vào cơ thể...
Hà Thủy Hoa lải nhải liên miên nói.
Triệu Chấn Đường để bát trà xuống, không kiên nhẫn nói:
- Đàn bà thì biết cái gì, có thể đánh nhau cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng không để bị người ta ức hiếp.
Nói xong, vừa cười vừa hỏi Triệu Tiến:
Triệu Tiến, đám lưu manh kia dù sao cũng không dám tìm con gây chuyện, con quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Đây mới là điểm mấu chốt, lưu manh chính là kẻ biết ai có thể đắc tội còn ai không thể đắc tội. Nhìn quần áo của Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh cũng biết là con nhà phú quý, đám lưu manh kia đúng là không dám chọc vào. Kỳ thật việc đó và Triệu Tiến không có quan hệ gì, Triệu Tiến cũng không cảm thấy phiền toái gì.
Sở dĩ Triệu Chấn Đường hỏi như vậy, kỳ thật cũng là do uống quá nhiều, rượu say xông lên đầu, chứ bình thường cũng dằn xuống nghi vấn trong lòng mà chỉ tò mò nghe qua đôi câu.
-
Triệu Tiến không đùa bỡn khôn vặt, chỉ nói sự thật:
- Cha, con thật vất vả mới tập hợp được nhiều người bạn như vậy, nếu vì vậy mà chia rẽ mất, công sức trước kia liền uổng phí rồi, lại đứng lên tập hợp có thể rất khó khăn.
Triệu Chấn Đường nhếch miệng mỉm cười, mở miệng nói:
Con đã thực sự trưởng thành rồi, sáng mai cha sẽ cho con giải quyết cái phiền toái này.
Thấy cha mình dứt khoát lưu loát trả lời như vậy, Triệu Tiến không kìm nổi sửng sốt. Chỉ đơn giản như vậy? Không đợi hắn kịp phản ứng, đã thấy Triệu Chấn Đường đã duỗi lưng một cái, đi về hướng buồng trong, vừa đi
vừa cười nói:
- Học võ cũng không có gì là không tốt, tính tình như vậy làm cho cha rất
vui.
Lúc chui vào ổ chăn, Triệu Tiến vẫn còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, thuộc hạ đám lưu manh “Hắc Hổ Miếu đồng đầu” gì gì đó lại chú ý đến một đám trẻ nhỏ, nghĩ đến cũng không phải là nhân vật nổi tiếng, nhưng dù sao cha mình vẫn là sai dịch bình thường trong nha môn, làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Trước khi đi ngủ, Triệu Tiến đột nhiên mỉm cười, trải qua trận đánh ngày hôm nay của mọi người, xem như đã giành được lòng người của các thiếu niên rồi.



Ngày hôm sau, Triệu Tiến dù ăn điểm tâm nhưng lại có chút không yên lòng. Hắn vô cùng khẩn trương. Triệu Chấn Đường uống cháo từng miếng to, nhìn bộ dáng con của mình, không kìm được cười chế giễu nói:
- Xem tính tình con này, còn tưởng rằng con nhiều tâm tư, hôm nay lại sợ rồi hả?
Một đời kia, Triệu Tiến rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng trong xã hội có nhiều người hắn không quen biết, hôm nay gặp lưu manh, trong lòng quả thực có chút thiếu tự tin.
Hai cha con ăn xong điểm tâm, Hà Thúy Hoa thu dọn bát đũa, lại lải nhải
nói:
- Tiểu Tiến, con phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị thương, gây rắc rối và gì nữa nhé.
- Nói nhiều như vậy làm gì!
Triệu Chấn Đường chẳng hề để ý lau lau miệng, dẫn Triệu Tiến ra cửa.
Ra tới sân Triệu Tiến mới phản ứng được, mẫu thân của mình cũng không nói đến sự tình của đám lưu manh kia, hoàn toàn không lo lắng.
Toàn thân Triệu Chấn Đường là áo bào ngắn viền đen đỏ, mang theo phương mũ của nha dịch, hiên ngang đi trên đường. Đi ra đường phố cả công Bắc, Triệu Tiến chú ý tới chợ vẫn vắng vẻ, mặt trời cũng đã xuất hiện nhưng vẫn có rất nhiều cửa hàng hạ ván đóng cửa, có thể nhìn thấy trước cửa không có người quét dọn qua, hắn ngừng kinh doanh rồi.

Kỳ thật chợ không chỉ vắng vẻ mà còn có chút rách nát, thành Từ Châu suy yếu quá mức rõ ràng. Tuy nhiên hai cha con đi trên đường lại càng ngày càng chậm, nguyên nhân rất đơn giản, quá nhiều người chào hỏi cùng Triệu Chấn Đường
- Triệu gia, hôm nay rảnh rỗi à?

- Triệu huynh, buổi tối đến lầu trên uống chung mấy chén, tiểu đệ làm
chu?





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch