Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 81: Thời gian thoi đưa (2). (2)

Chương 81: Thời gian thoi đưa (2). (2)


Vương Triệu Tĩnh cũng hỏi thăm vòng vo, cũng sắp xếp hạ nhân đi xem thử. Cha mẹ của Triệu Tiến đều không phải văn nhân, ngày thường Triệu Tiến cũng không có thời gian nào đọc sách, mấy thứ này không biết làm sao biết được. Sau đó Vương Triệu Tĩnh còn hoài nghi đến Mộc Thục Lan, Mộc Thục Lan quả thật biết chữ hơn nữa còn đọc sách.

Tuy nhiên dù không cách nào giải thích, lý do mà Vương Triệu Tĩnh tìm được là Triệu Tiến học biết mặt chữ ở trường tư thục, sau đó tự mình đọc sách, bằng không sẽ không mượn giấy bút từ mình, điều này cũng khá gượng ép, may mà biểu hiện của Triệu Tiến chỉ có thể nói là xuất sắc, không có gì khiến người đời khiếp sợ. Cuối cùng Vương Triệu Tĩnh giải thích là không gì không thể làm được.

Tôn Đại Lôi vẫn rất to béo như trước, động tác vẫn rất chậm chạp, nhưng xuất thủ ngày càng có uy lực. Vì nhà cậu kịp thời di dời sản nghiệp đến trấn Ngung Đầu, nơi đó là điểm nút nam bắc của Kinh Hàng Đại Vận Hà, là một trong trung tâm trung chuyện mậu dịch, mấy năm gần đây chẳng những không suy tàn, ngược lại còn phát tài.

Vì phát tài có tiền, tiểu tử mập trước giờ trông lười nhác vô năng lại chuyên tâm học võ. Tôn gia dùng tiền mời cho cậu một sư phụ, siêng năng tập luyện không ngừng, sư phụ chỉ điểm đốc thúc, Tôn Đại Lôi cũng không ngừng nâng cao.

Vốn dĩ bởi vì chuyện đoạt mối làm ăn, Tôn Đại Lôi đối mặt với Triệu Tiến còn có chút áy náy, sau này mới khôi phục lại mối quan hệ như trước.

Thành Từ Châu càng trở nên rách nát hơn, nơi hơi có chút nhân khí cũng chỉ có hai còn đường đó. Phụ mẫu Tôn gia cũng bắt đầu kinh doanh làm ăn lâu dài ở trấn Ngung Đầu.

Lẽ ra cha mẹ và con cái quanh năm xa nhau, gia cảnh khá giả một chút, càng thêm yêu quý con cái, sẽ khiến con cái rất dễ dàng học thói hư tật xấu.

Phụ mẫu Tôn gia đi mấy tháng trở về liền chuẩn bị mang Tôn Đại Lôi cùng đi, không ngờ Tôn Đại Lôi vì có tỷ võ khích lệ, mỗi ngày đều không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác, cả ngày chăm chỉ luyện võ. Điều này khiến phụ mẫu Tôn gia cảm thấy con trai lớn lên không ít, liền mang theo đệ đệ muội muội của Tôn Đại Lôi đi trấn Ngung Đầu.

Cha mẹ ở nơi xa, mỗi tháng tiền bạc đều cho đủ, Tôn Đại Lôi đặc biệt hào phóng rộng rãi, hiện tại mấy phần thưởng tỷ võ này, phân lượng của cậu và những người khác giống nhau, còn thường xuyên lấy thức ăn ngon đến chia sẻ cùng mọi người.

Hơn nữa Tôn gia còn làm một chuyện, tốn một lượng tiền không nhỏ để sang lại bãi chứa hàng và mấy cửa tiệm xung quanh, như thế vẫn duy trì được nơi cho bọn trẻ vui chơi. Vì sớm đã bỏ hoang, hơn nữa thành Từ Châu đã trở nên rách nát, nên không tốn bao nhiêu tiền, sau khi mua cũng không tu sửa, cứ để như vậy, dù sao bãi chứa hàng này bọn trẻ sẽ tự mình quét tước sửa sang lại.

Số lần Thạch Mãn Cường và Cát Hương còn có Lưu Dũng đến ít đi theo số tuổi càng tăng. Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đã có thể dùng làm sức lao động.

Nhưng mấy người bọn họ vẫn sẽ định kỳ đến đây một lần, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bọn họ biết tầm quan trọng của việc duy trì mối quan hệ với đám người Triệu Tiến.

Thành Từ Châu suy tàn, làm ăn của lò rèn cũng không tốt đẹp gì, nhưng nhờ có mối quan hệ với đám người Triệu Tiến, phụ thân của Thạch Mãn Cường nhận được công việc ở cả nha môn Tri châu và phân ti của Hộ bộ, hơn nữa tiền công lại cao, tính toán rõ ràng, đương nhiên tiền hoa hồng gì đó là không thể thiếu. Mọi người đều phát tài, thậm chí là nhờ Đổng Băng Phong, lò rèn Thạch gia ở Từ Châu cũng có chuyện làm ăn.

Cửa hiệu bán thức ăn của nhà Cát Hương cũng rất đơn giản, nhưng Vương Triệu Tĩnh bảo đầu bếp nhà cậu truyền thụ bí phương cho Cát gia, sau đó sắp xếp người nhà mình hằng ngày đến đó mua, chuyện thì nhỏ, nhưng Vương gia đi mua, rất nhiều người cũng mua theo, trên dưới nha môn Tri châu Từ Châu cũng mua theo, mấy năm nay việc làm ăn cũng duy trì được, hơn nữa còn tốt hơn trước rất nhiều.

Tình hình của Lưu Dũng thì khác với hai người họ. Sau khi mọi người dần quen biết mới phát hiện, Lưu Dũng không cha không mẹ, trước giờ vẫn đi theo thúc thúc. Thúc thúc của cậu gia cảnh cũng không tốt, có thể cho Lưu Dũng một miếng cơm ăn cũng không tệ rồi, đến ăn no cũng chưa chắc có thể làm được.

Nhà Thạch Mãn Cường và Cát Hương tốt xấu gì cũng có một sản nghiệp. Lúc Lưu Dũng đang tuổi choai choai ăn nhiều, đặc biệt là khoảng thời gian mà lượng cơm ăn lớn nhất, hằng ngày đều đến bãi chứa hàng ăn no, cơm tối cơ bản là không ăn, sau này cũng biết ngày ngày vui chơi không phải là chuyện nên làm, nên mỗi ngày đều tìm mấy chuyện linh tinh để làm.

Tình hình thành Từ Châu như vậy, mấy sản nghiệp vốn dĩ đều không duy trì nổi, mọi người đều đang tìm đường sống, vậy thì có vị trí mới nào cho Lưu Dũng.

Vẫn là Triệu Tiến ra tay giúp đỡ. Năm tên lưu manh lúc trước bị bọn họ ra sức đánh thiếu chút nữa bị ép đến tuyệt lộ, hiện tại cũng lăn lộn được chút ít, đặc biệt là tên Trần Nhị Cẩu kia nhờ chịu thiệt lần đó nên đã biết tiến thoái, làm việc cũng rất chăm chỉ, rất được Trình Đồng Đầu coi trọng, nay đã xem như đầu mục không lớn không nhỏ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch