Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 91: Nhàn nhã sinh biến cố (2)

Chương 91: Nhàn nhã sinh biến cố (2)


Tiểu cô nương vừa đi vừa nói.

Ngay cả Mộc tiên sinh cũng biết rằng Vân Sơn Tự không dễ chọc, mấy năm nay Triệu Tiến cũng có chút hiểu biết đối với Vân Sơn Tự, biết chùa miếu này là bạo ngược nhất thành Từ Châu, chỉ ruộng đất thôi đã có đến ba ngàn khoảnh. Vốn Triệu Tiến còn cho rằng một khoảnh chẳng qua chỉ là mười lăm mẫu, kết quả hốt hoảng một phen. Hoá ra theo quy định triều Minh một khoảnh là một trăm mẫu, vậy tính ra là ước chừng ba mươi vạn mẫu!

Có ruộng đất, tự nhiên là có người sinh sống cày cuốc, dựa theo cách nói của mọi người, Vân Sơn Tự mọi lúc đều có thể kéo ra năm trăm tăng binh, nếu như có thể tính hết kẻ dưới ở điền trang và các chỗ hạ viện gộp chung vào, ba ngàn dân tráng luôn có sẵn.

Tính ra, quan phủ Từ Châu thu được thuế ruộng chưa chắc có bao nhiêu phần của Vân Sơn Tự. Sai dịch bổ khoái nha môn châu thành Từ Châu không có nhiều người bằng Vân Sơn tự, thực lực so ra dưới bọn họ, Vân Sơn Tự tự nhiên hoàng hành.

Hơn nữa dựa theo cách nói của mọi người, phía bên đó của Từ Châu đất tốt không nhiều, Vân Sơn Tự vẫn không chỉ mãi dựa vào mấy mươi vạn mẫu ruộng đất đó và mấy vạn nhân đinh. Những khoảnh thu chi khác của nó càng không thể nói ít được, có tiền có người, lại có không ít quan viên tới lui mật thiết với Vân Sơn Tự, cho nên thực lực kinh người.

Hà Thuý Hoa mấy ngày nay đúng là mệt muốn chết rồi, ở nhà đã có tôi tớ hỗ trợ, không cần bản thân nàng làm lụm vất vả, nhìn thấy Triệu Tiến và Mộc Thục Lan sang, cười kêu vào nói chuyện phiếm. Tiểu cô nương ngược lại cũng không thấy ngại, cười hì hì nói bản thân buổi tối phải ở ở bên này, Hà Thuý Hoa nhân tiện oán giận Triệu Tiến vài câu:

- Xem xong chặt đầu cũng không nói người đưa tin báo về, còn để tôi lo lắng rất lâu, phái người đến hỏi mới yên lòng.

Mấy năm trước Triệu Tiến bị kinh hãi khi nghe đến việc kết hôn đã lưu lại hình bóng u ám trong lòng Hà Thuý Hoa, hôm nay Triệu Tiến sau khi ra cửa nàng đã lo lắng đề phòng.

Bây giờ trong nhà có người làm, phòng trong nhà cũng nhiều, dọn dẹp một gian phòng cũng đơn giản, rất nhanh đã cho chuẩn bị xong, tiểu cô nương vô cùng tự tại sống ở đó. Tuy nhiên Triệu Tiến ngược lại cảm thấy quan tâm, giữa mẫu thân của mình và Mộc Thục Lan thân thiết thế này không bằng trước đây.

Lúc ăn cơm tối Triệu Chấn Đường trở về, sau khi nhìn thấy Triệu Tiến ông ta không nói gì hết, chỉ là đến trước vỗ vai, Triệu Tiến lập tức tinh thần phấn chấn. Hắn biết cha mình không biết mở miệng khen người khác như thế nào, cái vỗ vai này đã coi như là khen ngợi rồi, hẳn là rất hài lòng đối với biểu hiện của mình ở trên pháp trường.

Lúc tất cả ngồi xuống ăn cơm, Triệu Chấn Đường từ trong ngực móc ra một thỏi bạc đưa cho Hà Thuý Hoa, xa lạ lại quay về xa lạ, cha mẹ Triệu Tiến vẫn là đối đãi Mộc Thục Lan xem như là người nhà mình, rất nhiều việc đều không kiêng dè. Chỗ bạc tốt Triệu Chấn Đường chém đầu lấy về được cũng đưa về cho Hà Thuý Hoa, Mộc Thục Lan thấy qua không biết bao nhiêu lần.

Lần này Hà Thuý Hoa lại giật mình kinh hãi, không thể tin nổi nói:

- Đây nhiều nhất cũng có đến hai mươi lượng đó nha, nhiều như vậy à?

Ngay cả Triệu Tiến cũng kinh hãi, Triệu Chấn Đường kiếm được một chuyến vận đỏ như vậy, ngoại trừ tiền thưởng thường lệ của quan phủ, khổ chủ và thân thuộc phạm nhân cũng phải cho tiền. Nhưng tối đa cũng chỉ khoảng chừng ba lượng. Đó vẫn là bởi vì khổ chủ thù sâu khổ lớn, khổ chủ ra tiền nói chém nhiều thêm mấy đao, kết quả Triệu Chấn Đường liên tục chém mười một đao, phạm nhân kia rú lên thanh âm thảm thiết cách xa tới mấy con đường cũng nghe được.

Nhưng hôm nay Triệu Chấn Đường một đao dứt khoát, không ngờ cũng có thể kiếm được nhiều như vậy, kẻ ác kia hẳn không có người thân mới đúng.

- Nhiều không tốt hay sao, mau giữ lấy.

Triệu Chấn Đường không kiên nhẫn nói, sau đó lập tức băn khoăn nói:

- Tôi cũng hồ đồ, người kia cho bạc nói quan giám trảm hô một tiếng, thì bảo tôi chém rơi đầu người xuống, điều này không phải việc chắc chắn phải làm hay sao? Thật sự không rõ ràng?

Nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh lạnh như băng của kẻ ác trước khi bị hành quyết kia, trong lòng Triệu Tiến đập mạnh một cái, nghĩ thầm rằng mình tuy rằng không sợ, nhưng nói chung nghĩ tới điều đó, buổi tối sợ sẽ gặp ác mộng.

Rét lạnh dị thường tháng hai của Từ Châu lúc này, sáng sớm chạy bộ, cảm giác thấy dược chút xíu xuân ý, tuy nhiên Triệu Tiến đã quen thuộc rồi, hắn bây giờ dậy rất sớm, bởi vậy khoảng cách chạy càng ngày càng dài. Triệu Tiến đã có thể cảm thấy được chỗ tốt của việc chạy dài, thân thể càng ngày càng điều hoà, động tác càng ngày càng ổn định.

Bởi vì việc tang sự của nhị thúc, Triệu Tiến đã hơn mười ngày không có chạy bộ sáng sớm, mới chạy một vòng Triệu Tiến đã cảm thấy rằng không đúng, hắn dậy sớm, xung quanh đây căn bản không có người sinh sống, lúc hắn chạy đến vòng thứ năm, xung quanh bọn gia nhân những căn nhà giàu có kia mới ra ngoài quét tước.

Mà sáng hôm nay ra ngoài đã nhìn thấy hai người, hai người kai tuổi tác hơn hai mươi, mặc áo bông dày ấm, nhưng vẫn là có vẻ bị đông cứng, vẻ mặt tiều tuỵ, hai mắt có tơ máu, sau khi ra cửa nhìn thấy Triệu Tiến, bước chân vội vàng đi xa.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch