"Đó là Phỉ Thúy Bồ Đề Tử, linh thụ sinh trưởng tại địa giới Tiên tộc, có hiệu quả với tu luyện và chữa thương, thân cây càng là linh tài luyện bảo tuyệt hảo. Bất quá, gốc cây kia nhìn thụ linh không dài, bốn phía không có linh khí mờ mịt, hẳn là mới lấy ghép từ Tiên giới mấy chục năm trước, chưa dung hợp với hoàn cảnh chung quanh, hình thành cảnh tượng đồng khí liên chi." Phủ Đông Lai nói.
"Là thứ tốt." Thẩm Lạc âm thầm gật đầu.
"Không được, người kia không chịu nổi rồi." Phủ Đông Lai đột nhiên nhíu mày lại, nói.
Vừa dứt lời, "Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Quanh thân con Tê Mãng kia quấn quanh ma diễm màu đen, một cái đuôi lớn đột nhiên vung lên cao, một trọng kích rơi xuống, đánh vỡ nát kết giới mà lão giả kia đang đau khổ chèo chống.
La bàn trong tay Lý Trường Thanh "Ầm" một tiếng vỡ vụn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy thê lương.
"Cứu người quan trọng." Phủ Đông Lai quát khẽ một tiếng, thân hình vội xông ra.
Thẩm Lạc thấy thế, do dự một chút cũng lập tức đi theo.
Bình chướng kết giới bị công phá, ba đầu Lân Ngưu lập tức vọt tới phía lão giả, hai cái sừng nhọn trên đầu chúng vờn quanh ô quang, cực tốc xoay tròn ngưng tụ thành hai cây dùi nhọn sắc bén, thế công còn hung mãnh hơn so với công kích kết giới lúc trước
Thẩm Lạc xem như đã nhìn ra, bốn con ma thú kia rõ ràng là muốn bắt lão giả này làm mồi, nhử càng nhiều người tới.
Thấy nửa ngày không ai mắc lừa, bọn chúng mới quyết định giết lão giả này.
Thấy ba đầu Lân Ngưu sắp đụng vào lão giả, thân hình Phủ Đông Lai trước một bước rơi vào trước người lão giả, hai tay phi tốc kết ấn, quanh thân lập tức ô quang đại tác.
Ba đầu hổ ảnh màu đen to lớn, từ trên thân gã đột nhiên bay ra, đồng thời đón lấy ba đầu Lân Ngưu kia, đụng vào.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Ba đầu Lân Ngưu bị cự lực trùng kích, bay ngược ra sau, sừng nhọn trên đầu cũng đứt đoạn, rơi xuống trên mặt đất.
Thân hình Phủ Đông Lai chấn động, ba đầu hổ ảnh ngoài thân cũng đồng thời tiêu tán, trên đỉnh đầu lại có tiếng xé gió đại tác, một cái đuôi lớn quấn quanh ngọn lửa màu đen bổ xuống gã.
"Giao cho ta." Thanh âm Thẩm Lạc vang lên, một mảnh ánh trăng xuất hiện sau lưng Phủ Đông Lai.
Ngay sau đó, một vệt kim quang phóng lên tận trời, trong tay Thẩm Lạc chẳng biết lúc nào hiện ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, ở trong có một đạo côn ảnh trong nháy mắt phồng lớn, trực tiếp va chạm với cái đuôi của Tê Mãng.
Một tiếng ngột ngạt trọng hưởng truyền đến, côn ảnh Huyền Hoàng Nhất Khí Côn trong nháy mắt bị đánh tan, cái đuôi lớn Tê Mảng cũng bị phản chấn trở về.
Thân thể Thẩm Lạc chấn động, trường côn trong tay trùng điệp hạ xuống, truyền đến một cỗ cự lực tràn trề, thân côn đập vào mặt đất, tạo nên một trận khói bụi.
Tê Mãng và Lân Ngưu đồng thời bị đánh lui, lão giả sống sót sau tai nạn kia cơ hồ xuội lơ trên mặt đất, trong ánh mắt vừa kinh ngạc, lại sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết một người một ma phía trước, rốt cuộc là tới cứu người, hay là tới giết người.
"Đạo hữu không sao chứ?" Thẩm Lạc không quay đầu lại, mở miệng hỏi.
"Thẩm tiền bối, ta chỉ bị chút thương thế, không sao." Lý Trường Thanh cũng nhận ra Thẩm Lạc, vội vàng trả lời.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng cười thầm, Lý Trường Thanh này vẫn có chút cẩn thận, rõ ràng đã bị thương nặng khí tức bất ổn, vì sợ Thẩm Lạc sinh lòng xấu xa, lại còn nói thương thế mình không nặng.
Thấy lão nói vậy, Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai cũng không vạch trần, chỉ để lão tranh thủ thời gian điều tức chữa thương.
Bốn đầu ma thú thấy con vịt tới tay lại bay mất, lập tức lộ hung quang, bên ngoài thân Lân Ngưu trải ra một tầng lân quang màu xanh, lỗ mũi bắt đầu có từng sợi hơi trắng phun ra ngoài, bốn vó đạp đất, toàn thân căng cứng, muốn phóng tới.
Tê Mãng thì không còn lấy đuôi để công kích, thân hình co lại, một cái đầu rắn cực lớn ngẩng lên thật cao, mở ra miệng to như chậu máu phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, lắc lư liên tục, nhìn rất là doạ người.
Trên đầu lâu của nó, mọc lên một cây sừng nhọn màu đen như sừng tê giác, phía trên tự nhiên mọc ra một tầng đường vân xoắn ốc.
"Ngao. . ."
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Tê Mãng dẫn đầu há miệng phát ra một tiếng rít, từng luồng từng luồng nọc độc màu xanh nhạt bốc lên từng cỗ khói trắng, từ chỗ sâu tuyến độc yết hầu phun ra ngoài, dội xuống đầu ba người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy thế, tay vung lên, một cổ kính bát giác bay lên trên đỉnh đầu mấy người, quang mang run lên, mặt kính sáng lên hào quang, phát ra một mảnh quang mang sáng tỏ chiếu xuống phía dưới, phía trên hiển hiện phù văn, mộ cỗ ba động linh lực mãnh liệt truyền đến.
"Tê tê. . ."
Nọc độc tưới vào trên màn sáng do Bát Huyền Kính chống ra, lập tức thanh âm ăn mòn nổi lên, dẫn tới màn sáng rung mạnh không thôi, quang mang nhanh chóng ảm đạm với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lúc này, ba đầu Lân Ngưu cũng lần nữa tụ lực vọt tới.
Bọn gia hỏa này giống như Tê Mãng không sợ nọc độc chút nào, cũng mặc kệ trên màn sáng còn sót lại nọc độc, một đầu đụng thẳng vào.
Ba mặt màn sáng nhận trùng kích, lập tức khó mà chống đỡ được, quang mang mặt ngoài bỗng nhiên sáng lên, tiếp theo triệt để sụp đổ.
"Két."
Một tiếng nứt thanh thúy vang lên, vết nứt trên Bát Huyền Kính bỗng nhiên mở rộng ra, thân kính vỡ nát.
Ngay sau đó, một tiếng nổ đùng vang lên, màn sáng che chở đám người cũng nổ tung theo.
Ba đầu Lân Ngưu bay thẳng vào, chia ra vọt tới ba người Thẩm Lạc.
Phủ Đông Lai bước ra một bước, trực tiếp nghênh đón, nâng lên một quyền oanh kích tới, trên cánh tay kia hiển hiện ma văn, cơ bắp không ngừng phồng lên, đầu quyền có một đạo lưỡng sắc quang mang ô kim ngưng tụ thành vuốt hổ, đánh thẳng về phía mi tâm Lân Ngưu.
Con Lân Ngưu kia thấy tình thế không ổn, quay đầu lại, lấy sừng nhọn đâm tới nắm đấm Phủ Đông Lai.
Phủ Đông Lai chẳng những không rút quyền lui mà chuyển hướng, ngược lại khẽ quát một tiếng, quyền thế lại lần nữa tăng thêm, một quyền đập trúng một góc sừng Lân Ngưu.
"Ầm."
Sừng nhọn Lân Ngưu ứng thanh đứt đoạn, lân giáp che kín đầu lâu bị vuốt hổ xuyên qua, thân thể cao lớn bị nện quay cuồng văng ra mấy chục trượng, đụng nát một khối nham thạch to bằng gian phòng phía sau, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Một bên kia, vai Thẩm Lạc khiêng Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, lấy thế vác núi vẩy một cái va chạm với Lân Ngưu, trực tiếp mượn lực gẩy nó lên giữa không trung, trường côn thuận thế nhất chuyển, lại đập Lân Ngưu ầm ầm xuống dưới.
Không sai lệch chút nào, đầu Lân Ngưa kia giáng xuống trực tiếp đâm vào con Lân Ngưu đang phóng tới lão giả, quẳng cả hai bay ra sau.
Lần này, Lý Trường Thanh dù có hồ đồ, cũng nhìn ra hai người trước mắt, thật là tới cứu mình, hốc mắt trong lúc nhất thời lại có chút ẩm ướt.
Lão há to miệng, đang muốn nói lời cảm tạ, con Tê Mãng kia đã lần nữa phun nọc độc, vọt tới phía mấy người.
Thẩm Lạc đã tổn thất một khối Bát Huyền Kính, trong lòng đang giận, thấy súc sinh kia lại tới, lúc này nhảy lên một cái, tay vung lên, Thị Huyết Phiên "Rầm rầm" mở ra, bay ra ngoài.
Lần này, Thị Huyết Phiên không làm hộ thuẫn, không bao phủ Thẩm Lạc, mà quấn lấy đầu lâu Tê Mãng kia, quấn đầu lâu to lớn và cả nọc độc của nó vào trong đó.
Tê Mãng lập tức không thể nhìn thấy, thân thể khổng lồ giãy dụa không thôi.
Lân phiến toàn thân nó lật lên, từng lùm ma diễm màu đen từ dưới lân phiến xông ra, lập tức hóa thành một đầu Hắc Diễm Hỏa Mãng.
Cái này khiến Thẩm Lạc thịt đau không thôi, vội vàng đưa tay vẫy một cái, thu hồi Thị Huyết Phiên lại.
Lúc này, trên lá cờ đã lây dính không ít ma diễm, cuồn cuộn thiêu đốt, khiến một tầng huyết quang mặt ngoài bị thiêu đốt tiêu tán không ít.
Thẩm Lạc vội vàng vung thủ đao vung lên, nhao nhao quét ma diễm xuống.
Tê Mãng khôi phục tầm mắt, ma diễm toàn thân càng tăng lên, há miệng lần nữa phun xuống mấy người Thẩm Lạc, hỏa diễm và nọc độc hỗn hợp cùng nhau, hội tụ thành một ngọn lửa tím đen bừng bừng.
Hỏa phát độc uy, độc trợ hỏa thế, cả hai kết hợp hình thành ngọn lửa cháy bừng bừng, chỉ khí tức phát ra đã làm cho trong không khí tràn ngập một cỗ trọc khí mục nát.
Thẩm Lạc đang muốn tiến lên, bỗng nghe Phủ Đông Lai hét lớn một tiếng: