Thẩm Lạc nhìn qua đồ án khô lâu trên đầu vai chỉ thấy lạnh buốt sống lưng.
Cái đầu lâu màu đen này trông rất thật, nhìn thoáng qua tựa như chính là cái đầu lâu đã cắn vai hắn khi trước. Trông nó cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra ngoài, mặt khác, dấu răng khi trước giờ đã biến mất không chút vết dấu.
Hắn trước đây đã liên tiếp gặp những sự việc ly kỳ nên năng lực tiếp nhận tự nhiên đã mạnh lên không ít, nhưng trong đêm tối lại chợt thấy cảnh này, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, đợi tâm cảnh hồi phục lại mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát đồ án này.
Những đường cong tạo nên đồ án này trông rất giống phù văn của phù lục, tạo chút cảm giác thần bí khó giải thích.
Ngoài bộ dáng dọa người ra, đồ án này không đau cũng chẳng ngứa, hoàn toàn không cho cảm giác gì, nếu không phải trùng hợp khi cởi áo hắn nhìn qua vai thì đoán chừng hắn cũng sẽ không phát hiện ra.
“Chẳng lẽ nó có liên quan tới cái đầu lâu màu trắng lúc trước? Chẳng lẽ hình xăm đầu lâu này chính là do đầu lâu màu trắng biến thành?” Thẩm Lạc rờ rờ cắm, thầm suy đoán.
Hắn đưa tay sờ sờ đồ án, phát hiện da chỗ đó so với xung quanh không khác gì nhau, không lồi lên lõm xuống, tựa như nó thực sự chỉ là một hình xăm mà thôi.
Hắn lại dùng móng tay ra sức cào cậy mấy cái, kết quả ngoài việc thấy hơi đau ra thì đồ án kia chẳng chịu ảnh hưởng gì, y như nó và phần da nơi đó từ trước tới giờ vốn là nhất thể.
Thẩm Lạc hơi trầm ngâm, xong liền khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công, đưa Dương cương chi khí từ đan điền lên bả vai.
Chỉ sau chốc lát, toàn bộ phần bả vai hắn bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ dịu mắt. Làn da cũng lờ mờ thấy tỏa ánh sáng màu đỏ, nhưng hình đầu lâu trên bả vai, ngoài những chỗ “rỗng” như hốc mắt, lỗ mũi hơi ửng đỏ, những chỗ khác vẫn đen sì như cũ, không có chút gì khác thường.
“Tiểu Hóa Dương Công của mình giờ đã viên mãn, Dương cương chi khí sinh ra theo đó cũng vượt xa khi trước, nếu là vật âm tà thì không thể tĩnh lặng như thế mới phải.”
Thẩm Lạc không dừng lại mà tiếp tục thử nhiều cách nữa, hết quyền đấm chưởng vỗ tới răng cắn, nước xối hòng xóa đi hình đầu lâu này nhưng cái nào cũng như nhau, kết quả đều là thất bại.
“Được rồi, xem ra nhất thời không có gì đáng ngại, cứ tạm vậy đã. Nói gì nói, nếu không có kỳ ngộ lần này, Tiểu Hóa Dương Công với mình đúng là khó hơn lên trời. Hy vọng Vô Danh pháp quyết sẽ không khó khăn vậy nữa.” Thẩm Lạc không tiếp tục suy tính mấy chuyện vụn vặt nữa mà một lần nữa suy nghĩ về Vô Danh pháp quyết.
Dựa theo lời của Phong Dương chân nhân và La sư từng nói, nếu Tiểu Hóa Dương Công đại thành thì thọ nguyên có thể tăng thêm khoảng hai, ba năm, có điều chút thời gian này có thể giúp hắn đạt được như ý nguyện hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng bất luận thế nào, đã đi tới bước này rồi, hắn tuyệt đối không thể lùi bước.
Thẩm Lạc thầm suy nghĩ như thế, đồng thời đứng dậy vung vẩy cánh tay, cất bước lội xuống dòng suối nhỏ, tới chỗ nước nông liền khoanh chân ngồi xuống, căn mặt nước vừa vặn cao qua ngực nhưng chưa tới cổ.
Kế đó, hắn tập trung tinh thần suy nghĩ, nhớ lại thật kỹ càng khẩu quyết tu luyện tầng thứ nhất của Vô Danh pháp quyết, sau khi xác nhận không sai gì mới dựa theo nội dung pháp quyết mà bắt đầu hô hấp thổ nạp.
Không giống như Tiểu Hóa Dương Công, Vô Danh pháp quyết này đặc biệt chút trọng liên hệ với trời đất bên ngoài, trong quá trình hô hấp thổ nạp cũng phải ngưng thần để cảm ứng thiên địa ngoại giới(1).
Thẩm Lạc lúc bắt đầu còn chưa quen lắm, hít thở chập chờn mất một lúc rồi mới từ từ tiến nhập trạng thái.
Dương cương chi lực trong đan điền theo sự dẫn dắt của pháp quyết công pháp bắt đầu từ từ vận chuyển, sau khi vận hành được một chu thiên, khi trở lại đan điền mơ hồ thấy có chút ấm áp.
Cùng lúc đó, khí tức lạnh giá từ trong dòng nước suối xung quanh cũng thẩm thấu vào, tích tụ trong tứ chi của hắn chứ chưa khuếch tán về phía ngực, bụng.
Căn cứ vào ghi chép trên Vô Danh Thiên Thư, những thứ khí tức lạnh giá kia chính là Thủy linh chi khí.
Thẩm Lạc tiếp tục vận chuyển Vô Danh pháp quyết, một lần nối tiếp một lần, chẳng mấy chốc đã vận chuyển được ba mươi sáu chu thiên.
Mỗi khi vận chuyển một lần pháp quyết, Dương cương chi khí trong đan điền lại nóng thêm một chút, cứ vậy sau ba mươi sáu chu thiên, nơi đan điền như có một đám lửa đang bừng bừng thiêu đốt.
Mà tứ chi hắn dưới sự thẩm thấu liên tục của Thủy linh chi khí dần trở nên lạnh buốt, y như bị đặt trong một khối băng, hầu như mất hết tri giác.
Cứ một nóng một lạnh như thế khiến cả người Thẩm Lạc như nằm giữa băng hỏa lưỡng trọng thiên(2), cực kỳ thống khổ, cũng may hắn có định lực vô cùng lớn nên nghiến răng chịu đựng.
Muốn bước vào Luyện khí kỳ, từ một kẻ phàm tục trở thành một tên tu sĩ chân chính, thứ quan trọng nhất chính là phải thông pháp tính, nói ngược lại chính là, chỉ có thông pháp tính rồi thì mới xem là chính thức bước vào Tiên đồ.
Căn cứ theo lời kể của Bạch Tiêu Thiên, tu luyện mỗi một môn pháp quyết, kỳ thực đều có phương pháp để làm thông pháp tính riêng.
Phương pháp trong Vô Danh pháp quyết chính là điều động nền móng Dương cương chi khí, đồng thời dẫn dắt Thủy linh chi khí vào trong cơ thể, vận chuyển công pháp ba mươi sáu chu thiên, làm cho bản thân ở vào trạng thái như nằm trong ranh giới giữa hai vòng băng hỏa.
Sau khi ở vào trạng thái này rồi, nếu có thể thông qua việc không ngừng thử nghiệm và cảm ngộ mà thành công dẫn nhị khí hợp nhất, đạt tới một loại tuần hoàn vi diệu của âm Dương giao thái(3) thì mới có thể giúp thân thể dung nhập vào trong trời đất, tức thì tinh thần có thể tập trung cao độ, mượn cơ hội chuyển biến này để hiểu rõ(4) pháp tính.
Cái gọi là cảm ngộ vốn đã có phần hư vô mờ mịt, tựa như hoa trong gương trăng trong nước, thấy được mà chưa hẳn đã chạm được, thậm chí cảm ngộ của mỗi người cũng lại khác nhau, nhưng nếu không ngừng thử nghiệm, tựu chung vẫn có thể tăng khả năng thành công. Có điều có một số người vì tư chất hoặc ngộ tính có hạn nên dù có khắc khổ tu hành thì kết quả cả đời cũng không cách nào chạm tới điểm mấu chốt kia.
Thẩm Lạc lúc này vừa lại lặng yên đọc lại một lượt phương pháp được Vô Danh pháp quyết ghi chép lại, đồng thời bắt đầu vận chuyển Dương cương chi khí trong đan điền và Thủy linh chi khi tích lũy ở tứ chi.
Hai luồng khí tức một nóng một lạnh đan xen va chạm trong cơ thể khiến sắc mặt hắn lúc xanh, lúc đỏ luân phiên.
Tình cảnh nóng lạnh đan xen này lúc đầu còn ở thế giằng co, sau một lúc thì thấy Thủy linh chi khí lạnh giá kia rõ ràng yếu thế hơn nhiều so với Dương cương chi khí, dưới sự tiêu trừ của đối phương, Thủy linh chi khí bắt đầu tan rã một cách nhanh chóng.
Thẩm Lạc âm thầm thở dài. Hắn biết mình đã thất bại.
Xem ra Vô Danh pháp quyết này với Tiểu Hóa Dương Công cũng giống nhau, đều không dễ tu luyện, hoặc cũng có thể nói là tư chất của hắn không được tốt lắm.
Có điều đây vốn chỉ là lần thử đầu tiên, hắn chỉ muốn thể nghiệm quá trình tu luyện Vô Danh pháp quyết chứ vốn không ôm kỳ vọng gì quá lớn, vậy nên hiện tại cũng chưa thể nói tới thất vọng gì.
Nhưng chính vào lúc này, dị biến phát sinh.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy bên vai phải hơi mát lạnh, kế đó một cỗ hàn khí khổng lồ từ trong đó tuôn ra, rót vào trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn cứng đơ, mặt ngoài cơ thể một lần nửa nổi lên một tầng băng lạnh nhỏ mịn màu trắng, trong thoang chốc đã lan tỏa trùm khắp cơ thể.
Khác với lúc trước, cỗ hàn khi này không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với môi trường xung quanh, dòng nước vẫn chảy xuôi như cũ, nhiệt độ nước cũng không giảm đi chút nào.
Khí tức âm hàn vừa tiến vào trong cơ thể Thẩm Lạc liền lập tức chạy về phía đan điền, nơi Dương cương chi khí phóng ra. Cả hai hung hăng đụng vào nhau.
Ùmmm!
Một hồi âm thanh trầm đục từ trong cơ thể hắn truyền ra, đồng thời lục phủ ngũ tạng toàn thân chấn động một cái.
Kinh mạch khắp người Thẩm Lạc đau đớn. Hắn muốn động đậy một chút cũng không thể làm được, càng không cách nào khống chế hai luồng lực lượng này va chạm, chỉ có thể để mặc cho chúng hung hăng va chạm trong người mình.
Cũng may hai luồng khí tức cường đại này không xung đột quá lâu, chỉ một chốc đã đan xen vào nhau, theo đó chúng từ trùng kích lẫn nhau biến thành dung hợp hỗ trợ.
Giờ khắc này, Thẩm Lạc bắt đầu cảm giác như mình đẩy ra một cánh cửa thần bì, trong người dâng lên một cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng khó tả, tâm hồn không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Hắn lúc này có thể cảm nhận được Thủy linh chi khí ở tứ chi đang không ngừng dũng mãnh đi vào thân thể, Dương cương chi khí ở đan điền cũng theo đó không ngừng chạy tới giao hòa. Loại quá trình này nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn không cần bản thân hắn phải tiến hành can thiệp.
Thực sự giống như hết thảy chuyện này, vốn phải bình thường như thế.
Chú giải:
1. Thiên địa ngoại giới: Vẫn là trời đất bên ngoài thôi nhưng câu này nguyên gốc tác giả bị lặp từ, đọc khá khó chịu nên mình phải thay.
2. Lưỡng trọng thiên: Hai vùng trời nặng? Hì, thực ra nên hiểu là hai vùng sát nhau có tính chất hơi khắc nghiệt và thường là đối lập. Cụm từ này bạn nào đọc nhiều truyện Tiên Hiệp thì rõ rồi, mình chú giải cho các mới đọc nhé.
3. âm Dương giao thái: âm Dương thì đã rõ, giao ở đây là giao thoa, đan xen. Thái ở đây là yên ổn, an bình, ổn định.
4. Nguyên gốc là Thông Đạt Pháp Tính, tương đương hiểu rõ Pháp tính, ngắn hơn thì chính là cái cụm Thông pháp tính = hiểu tính, chất chất của pháp (có thể là phương pháp, pháp thuật, pháp lực).