Chương 43: Ngươi có chắc thứ đồ Chơi này gọi là uy lực nhỏ yếu không?
Đạo pháp Luyện Khí tuy rằng ít, nhưng có vẫn hơn không.
Lục Trường Sinh đọc sách rất nhanh, đây có lẽ cũng là thiên phú, tuy rằng tu luyện không được tốt lắm, nhưng đọc sách vẫn rất nhanh.
Từng quyển từng quyển đạo pháp đều được Lục Trường Sinh xem xét nghiêm túc.
Loại hình công kích, Lục Trường Sinh lựa chọn hai môn Kiếm pháp.
Dù sao Kiếm Tiên mới phù hợp nhất với khí chất của mình.
Múa đao múa thương quá tổn hại phong nhã.
Đồng thời còn lựa chọn vài môn độn pháp, cùng một môn Hóa Tinh Đại Pháp, chính là thiêu đốt tinh huyết, trong thời gian ngắn ngủi, tăng cường sức mạnh cực lớn.
Môn công pháp này kỳ thật là tà công, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại có tác dụng lớn, cho nên mới được thu vào để trong Vạn Thư Các.
Cơ bản khi vận dụng môn công pháp này, thì thường đã tới thời điểm tuyệt cảnh, mặc dù có điểm tà môn, nhưng vẫn thuộc về loại bảo vệ tính mạng, nếu không thì cũng không có khả năng được Đại La Thánh Địa ghi chép.
Đồng thời Lục Trường Sinh còn kiếm được một quyển đạo thư không tệ, chẳng qua không phải là đạo pháp, mà là【 Làm thế nào để có thể giảm bớt hữu hiệu số lần nổ lô 】, cái này cũng không tệ lắm, gần đây mình hay học luyện đan, phải xem cho kỹ một tí.
Nhỡ có ngày nào đó thật sự không may, lò đan bị nổ, vậy thì phiền toái.
Hơn nữa, nếu như không phải lo lắng chính mình học có chút tạp nham.
Lục Trường Sinh còn muốn học thêm hai môn đạo pháp.
Sao chép năm môn đạo pháp, cùng với bản phương pháp luyện đan kia.
Sau khi đóng gói, Lục Trường Sinh rời đi Vạn Thư Các.
Chúng đệ tử cung kính tiễn Lục Trường Sinh rời đi.
Trong ánh mắt có sự hâm mộ và sùng kính không nói nên lời.
Rời đi Vạn Thư Các.
Lục Trường Sinh trực tiếp trở lại chủ phong.
Hắn đem mấy quyển đạo pháp đã đóng gói đặt ở trước mặt.
Lấy ra quyển đầu tiên.
Một cái tên rất lạ.
《 Kim Dương Kiếm Pháp uy lực nhỏ yếu 》
Chú thích: Thích hợp Luyện Khí Cảnh, nhưng uy lực không lớn, mặc dù là Kiếm pháp thuộc tính Kim, nhưng cao lắm chỉ có thể đục thủng mấy tảng đá hơi cứng mà thôi.
- ---
Hay lắm, Lục Trường Sinh cầm lấy cuốn sổ nhỏ bắt đầu ghi chép, chờ mai này lên làm Chưởng môn, phải giáng chức toàn bộ những tên tu sĩ xem thường Luyện Khí Cảnh kia, đương nhiên điều thứ nhất vẫn phải là hủy bỏ hạn chế không được phi hành trong Cung Đại La.
Vừa cẩn thận quan sát một lần.
Lục Trường Sinh không sai biệt lắm đã lý giải sự ảo diệu của cái Kiếm pháp này.
Chính là điều động linh khí không nhiều lắm trong cơ thể, rồi chuyển đổi thành linh khí thuộc tính Kim, sau đó ngưng tụ thành một luồng phi kiếm, cũng chính là cái gọi là Kiếm Khí, rồi phóng ra.
Rất phổ thông dễ hiểu.
Lục Trường Sinh sau khi sáng tỏ.
Liền bắt đầu thử.
Hắn có một chút kích động.
Bản thân mình tốc độ tu luyện chậm như thế, nói không chừng cùng một loại đạo pháp, mình sẽ mạnh hơn người khác một chút thì sao?
Nghĩ tới đây, tâm tình Lục Trường Sinh càng thêm kích động.
Keng...!
Rất nhanh, một luồng Kiếm Khí thuần kim sắc xuất hiện ở đầu ngón tay Lục Trường Sinh.
Kiếm Khí dài ba thước.
Có điều căn cứ sách ngọc ghi chép.
Nhất định phải điều động một phần ba pháp lực trong cơ thể, uy lực kiếm khí mới có thể đạt tới mức lớn nhất.
Cho nên Lục Trường Sinh tiếp tục điều động pháp lực trong cơ thể.
Cứ như thế Kiếm Khí thuần Kim càng lúc càng to, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, nó dài tới khoảng vài trăm thước, khiến Lục Trường Sinh không khỏi sửng sốt.
Trong đạo pháp không có ghi chép Kiếm Khí có thể dài bao nhiêu thước đâu.
Nhưng vài trăm thước có phải quá khoa trương hay không?
Kiếm Khí màu vàng kim dài vài trăm thước một cách tự nhiên đưa tới không ít người chú ý.
Nhất là ngoài mười dặm, trên đỉnh Kim Dương.
Vương Kim Dương đang dạy bảo môn hạ đệ tử tu luyện, mà giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm ứng được một đạo duệ kim chi khí vô cùng sắc nhọn.
Không khỏi đưa mắt nhìn về phía chủ phong.
Rất nhanh, trong con ngươi hắn lấp lóe quang mang kim sắc, thoáng cái đã thấy được Lục Trường Sinh.
"Trường Sinh sư huynh đang tu luyện Kim Dương Kiếm Pháp?"
Vương Kim Dương có chút kinh ngạc, hắn thất thanh hô lên, khiến mấy trăm vị đệ tử không khỏi nhao nhao hiếu kỳ, theo ánh mắt nhìn qua.
"Kim Dương Kiếm Pháp? Sư huynh, hình như chưa nghe qua nha."
"Kim Dương Kiếm Pháp? Ta hình như có nghe qua."
"Đây không phải là đạo pháp Luyện Khí Cảnh sao?"
"Không thể nào? Đại sư huynh sao lại đi nghiên cứu đạo pháp Luyện Khí Cảnh?"
"Vương sư huynh, huynh xác định đây là Kim Dương Kiếm Pháp sao? Kim Dương Kiếm Pháp, chỉ thích hợp tu sĩ Luyện Khí Cảnh, hơn nữa thường nhân có thể ngưng tụ ba tấc đã có thể xem là không tệ, Đại sư huynh.... Cái Kim Dương Kiếm Pháp này, có chút khủng bố rồi."
Mọi người nghị luận.
Ánh mắt Vương Kim Dương lại lần nữa lấp lóe quang mang kim sắc, ngay sau đó mở miệng nói.
"Ta chủ tu Kiếm pháp hệ Kim, Đại sư huynh thi triển đúng là Kim Dương Kiếm Pháp, hơn nữa...."
Hắn nói đến đây, bỗng dưng ngừng lại.
"Hơn nữa cái gì cơ? Vương sư huynh."
"Vương sư huynh, làm sao vậy?"
Mọi người càng thêm hiếu kỳ.
"Hơn nữa, vừa rồi ta dùng kim mục quan sát, Đại sư huynh chỉ dùng pháp lực Luyện Khí Cảnh để thi triển môn kiếm thuật này."
Lời này, Vương Kim Dương sau khi nói ra, chính hắn cũng có chút không tin.
"Cái gì!"
"Điều đó không có khả năng?"
"Vương sư huynh, thật hay giả vậy?"
Chúng đệ tử chấn kinh rồi.
Vốn bọn họ cho rằng, Lục Trường Sinh là lấy cảnh giới tu vi Nguyên Anh cảnh hoặc là Hóa Thần cảnh để thi triển Kim Dương Kiếm Pháp, cho nên mới đáng sợ như thế.
Thật không nghĩ đến, Vương Kim Dương lại nói rằng Lục Trường Sinh chẳng qua chỉ là dùng tu vi Luyện Khí Cảnh để thi triển cái đạo pháp này?
Đây quả thực là phá vỡ nhận thức của bọn họ.
"Tuyệt đối không sai, đây là pháp lực Luyện Khí Cảnh, chính các ngươi cũng có thể cảm thụ một chút, nếu như là Nguyên Anh cảnh hoặc là Hóa Thần cảnh, pháp lực sẽ cực kỳ khủng bố, mặc dù là cách xa ngoài trăm dặm, pháp lực như thế cũng sẽ khiến người ta toàn thân phát run."
"Duy chỉ có pháp lực Luyện Khí Cảnh mới có thể êm dịu thế này."
Vương Kim Dương mở miệng, đồng thời sau một khắc, hắn cũng áp chế cảnh giới bản thân.
Rồi sau đó cũng ngưng tụ ra một đạo Kiếm Khí màu vàng kim.
Nhưng sau khi dốc hết toàn lực, cũng chỉ dài không đến một thước, hơn nữa màu sắc tuy rằng vàng chói, nhưng so ra vẫn kém kiếm khí của Lục Trường Sinh.
Tinh khiết như hoàng kim, dài đến trăm mét.
"Ta quả nhiên.... Không bằng Đại sư huynh mà."
Vương Kim Dương thở dài, kiếm khí trong tay hắn biến mất, thay vào đó chính là vô tận cảm khái.
Mà cùng lúc đó.
Trên chủ phong.
Lúc Kiếm Khí đã dài tới trọn vẹn một trăm hai mươi thước, Lục Trường Sinh cuối cùng cũng nhận thấy pháp lực trong cơ thể đã rút đi một phần ba.
Ngay lập tức, Lục Trường Sinh nhắm ngay một tòa núi nhỏ gần đó bắn ra.
Hắn có một chút kích động.
Cũng có một ít chờ mong.
Ầm ầm!
Một tiếng kinh lôi vang lên.
Kiếm Khí của người khác, nếu mà bắn ra, thì chỉ phát ra âm thanh "Hưu...hưu... hưu...u...u".
Mà Kiếm khí của Lục Trường Sinh sau khi phóng ra, lại mang theo tiếng lôi hổ gầm thét, kinh khủng dị thường.
Tốc độ nhanh như thiểm điện.
Uy lực mạnh như lôi đình.
Sau một khắc.
Kim sắc quang mang bao phủ bầu trời, sáng mù vô số mắt chó.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Như đất rung núi chuyển!
Như long trời lở đất!
Như tận thế giáng lâm!
Một tòa núi nhỏ, trong nháy mắt bị đạo Kim Dương Kiếm Khí này bắn cho thành tro bụi.
Triệt để vỡ nát.
Thậm chí ngay cả cặn bã cũng không còn.
Tòa núi nhỏ này, ở Đại La Thánh Địa không tính là gì, nhưng cũng cao tới mấy trăm thước.
Nhưng bây giờ lại bị một kích của Lục Trường Sinh trực tiếp san thành đất bằng.
Uy lực này.
Khủng bố ngập trời.
Giữa chủ phong.
Lục Trường Sinh hoàn toàn bối rối.
Qua một lúc lâu.
Hắn nhìn lướt qua quyển sách ngọc ghi chép đạo pháp nằm trên đất.
Không khỏi lâm vào trầm tư.
Ngươi có chắc thứ đồ chơi này gọi là uy lực nhỏ yếu không?