Trong mơ mơ màng màng, cảm giác đau đớn chỗ sâu trong đầu mơ hồ bị rút sạch. Lục Lương Sinh hơi mở mắt từ trong bóng tối, tựa hồ nằm nhoài trên lưng lừa, gió đêm nghẹn ngào phất qua bên tai, trong ánh mắt chênh chếch, bên cạnh còn có thân ảnh đang trôi nổi.
- Nhiếp Hồng Liên?
Lờ mờ trong rừng, bóng người kia như khói nhẹ, dần dần ngưng ra thướt tha, nghiêng mặt qua, nhìn xem Lục Lương Sinh đã tỉnh lại, một bên gò má hơi hiện lúm đồng tiền, nhẹ nhàng thi lễ.
- Chính là nô gia.
Lục Lương Sinh giật giật, hai tay bất lực, kém chút rớt xuống lưng lừa, chỉ phải một lần nữa rụt về, dựa vào cổ lừa tầng tầng thở dốc.
-... Ngươi thế nào đến nhà ta...
- Hôm đó sau khi ngươi báo thù cho ta xong... Nô gia không chỗ có thể đi, nghĩ thầm đi theo Lục lang, có thể báo chút ân tình.
- Đừng kêu Lục lang, nghe có chút khó chịu.
Nhiếp Hồng Liên vung tay áo che miệng cười khẽ, trôi nổi đến gần thêm một chút:
- Gọi ngươi là công tử đi, nghĩ không ra ngươi mới có bao nhiêu tuổi như vậy, trước đó còn một mực gọi ngươi là tiên sinh.....
- Ta so với ngươi thì nhỏ hơn một tuổi..... Tùy ngươi vậy.
Lừa già đi xuống sơn đạo, rốt cục vững vàng bước đi, mây đen không còn, trăng lạnh lộ ra rõ ràng, cỏ dại rậm rạp, mắt đất như được trải một tầng sương bạc. Lục Lương Sinh thử điều động pháp lực, truyền đến chỉ là cảm giác đau đớn trong kinh mạch, không cảm giác được pháp lực tồn tại trong cơ thể, tựa như không còn một tia một hào. Từ bỏ phù lục Súc Địa Thành Thốn dán trên thân lừa già đang thôi động, đành chịu cảnh khổ hiện tại, tiếp tục nằm sấp, nói chung là không còn bao lâu sẽ trở lại Lục gia thôn.
Ánh trăng chiếu rọi xung quanh, Lục Lương Sinh nhìn chằm chằm thanh lệ bên mặt, do dự một chút, nhẹ nói:
- Trước đó nghe sư phụ ta nói, ngươi..... Lại giết người liền sẽ biến thành La Sát Quỷ..... Hiện tại ngươi... Thực sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh?
Nhiếp Hồng Liên cúi thấp mặt, yên lặng chốc lát, trầm thấp giọng nói:
- không sao đâu...
Liền ngẩng mặt, mũi giống như hít hít một cái, cười ra nụ cười đẹp mắt.
-... Nói không chừng lão thiên gia cảm thấy nô gia làm rất đúng đây?
- Hi vọng là như thế... Ta chẳng qua cảm thấy..... Nếu không thể chuyển thế một lần nữa làm người, lão thiên gia đối với ngươi thật bất công...
Lục Lương Sinh gượng chống, lay động chống thân thể lên, ý thức lại trở nên ảm đạm, nằm xuống lại lưng lừa, nhìn xem Hồng Liên:
-.... Ta nhìn không được...
Nhiếp Hồng Liên thổi qua, cánh tay trắng thuần với tới, khẽ vuốt sau lưng hắn.
- Nhìn không được.....
Vậy cứ để nô gia lưu lại, bám vào trên bức tranh cũng rất tốt..... Nếu ngươi lại vẽ thêm thêm mấy con chim, mấy gốc cây ở phía trên, vậy thì càng tốt hơn.
Lục Lương Sinh cười, gật đầu:
- Tốt, trở về liền vẽ cho ngươi.
- A, ngươi đáp ứng rồi đó.
Thân hình Hồng Liên bay lên một chút, ngang bằng cùng thiếu niên, ngón út vểnh lên:
- Ngoéo tay, sau đó thế nào đều không được đuổi ta đi!
Bên kia, Lục Lương Sinh vươn tay, ngón út của hắn câu vào ngón út của nàng, cảm giác mềm mại băng lạnh.
- Một lời đã định.
Lúc này, Nhiếp Hồng Liên thu tay lại, nhìn lại phía trước, mở miệng nói một câu:
- Có người tới.
Lục Lương Sinh quay đầu, ánh mắt nhìn phía trước, xa xa, trong đen tối có hơn mười ánh lửa hỏa phát sáng đang đuổi tới hướng bên này, tiếng người đang quanh quẩn.
- Có tiếng của phụ thân ta... Còn có bọn người Phán thúc...
Quả nhiên, lúc hai bên gặp nháy, bên kia chạy tới là một đám có hơn hai mươi người, còn có người thôn bắc ở trong đó, lúc gặp được lừa già cùng Lục Lương Sinh trên lưng lừa, cũng nhìn thấy nữ quỷ trôi nổi, từng người sợ đến sắc mặt trắng bệch, không dám nhích tới gần, Lục Lão Thạch buông cuốc xuống, nhỏ giọng kêu:
- Lương Sinh?
- Phụ thân..... Còn có chư vị, không cần sợ, đây là Hồng Liên, Phán thúc hẳn là gặp qua.....
Trong đám người, Lục Phán băng bó một cánh tay không ngừng gật đầu, hắn không chỉ gặp một lần đâu, quỷ vật này đối với người bình thường mà nói, đều quá mức doạ người, huống chi những thôn dân khác. Thiếu niên đại khái đã hiểu, một đám người bọn hắn chạy đến đoán chừng là nghe nói hắn đi chỗ của đám sơn tặc, không yên lòng, cho nên mới cầm cuốc, đao bổ củi đi tìm.
Nghĩ nghĩ, Lục Lương Sinh giãy dụa ngồi dậy, mong muốn đi xuống, nhưng cuối cùng thân thể suy yếu, mất thăng bằng cắm đi xuống, Lục Lão Thạch cách xa mấy bước chỗ nào còn quản nữ quỷ trước mặt dọa hay không dọa người, ôm lấy nhi tử.
- Đến, nằm trên lưng phụ thân đây, phụ thân cõng ngươi trở về.
Lục Lương Sinh dựa vào phía sau lưng dày rộng, để cho Lục Lão Thạch đừng hoảng hốt rời khỏi, hắn nhìn lại bọn người Lục Phán, suy yếu mở miệng:
- Phán thúc.....
Sơn tặc bên kia đã trống không, đồ của chúng ta đều ở bên trong... Ngươi dẫn người đi lấy.... Trở về..... Hẳn là còn có tài sản khác..... Đều cầm về.....
- Ai!
Lục Phán gật đầu, ước gì nhanh rời khỏi, đi vài bước liền ngã trở về:
- Cái kia... Lương Sinh, Phán thúc không có đi qua..... Không biết đường.
- Ta mang các ngươi.
Nhiếp Hồng Liên đang trôi nổi thấy thiếu niên đã an toàn, có người cõng trở về, tự nhiên yên tâm, nghiêng đầu nói một câu với bọn người Lục Phán, tay áo dài phất một cái, chuyển thân bay trở về đường lúc trước.
Lục Lương Sinh trên lưng phụ thân giao phó xong, ý thức buông lỏng, dần dần chìm xuống, bọn người Lục Phán, Lục Khánh liếc nhau, từ biệt cùng Lục Lão Thạch, dậm chân một cái, cắn răng đuổi theo.
Trong rừng lờ mờ, ngẫu nhiên truyền đến tiếng chồn hoang rên rỉ, tầm mười người bước đi vang ra tiếng sa sa sa trên đường núi, cũng không phải quá sợ đối với bầu không khí âm trầm trong rừng, dù sao trên đầu còn có một nữ quỷ đây, hơn nữa còn dẫn đường cho bọn hắn, cái này chỉ sợ nói ra, đủ khoác cả một đời.
Không lâu, dọc theo lối rẽ đường núi, ngoặt vào Nhất Tuyến Thiên, tiến vào trong sơn cốc, nhìn thấy thi thể đầy đất, vẫn bị giật mình. Tử trạng của sơn tặc không có quá huyết tinh, cơ hồ đều bị rút sạch dương khí, khuôn mặt vặn vẹo, tứ chi quái dị, nhưng nhìn thấy thế tới vẫn để cho bọn người Lục Phán phát lạnh cả người.
Nữ quỷ này thật lợi hại..... May mắn Lương Sinh đè ép được. Nhưng khi tiến vào lầu trại, khi nhìn thấy tình trạng tử vong của Lưu Nhị Long và mấy sơn tặc đầu mục trên mặt đất mới để bọn hắn hít vào một ngụm khí lạnh, mấy cỗ thi thể đều bị treo ở trên xà nhà, xếp giống như bánh quai chèo, lung la lung lay lay động.
- Đừng xem, đi vào tìm kiếm!
Lục Phán chịu đựng cảm giác không khỏe, nhắc nhở thôn nhân đi theo, còn có một nhóm người Trần Thái của thôn bắc, mấy người sau kịp phản ứng, rung động rung động nơm nớp chạy vào hậu đường, lên lầu lục soát. Sau đó, cảm xúc e ngại dần dần hoà hoãn, từng bước từng bước thu hết của cải đi ra, ngoại trừ tài vật cùng lương thực trước đó bị cướp đi, những thứ đáng tiền trong sơn trại đều bị đám người mang lên đại sảnh.
Lục Phán cạy mở miệng ba hòm gỗ lớn, mượn nhờ bó đuốc phản chiếu ra từng mảnh từng mảnh tuyết trắng, trong đại sảnh vang lên “Tê” tiếng hít vào, trong hai rương lớn kia chỉnh tề chồng chất đầy ba tầng thỏi bạc ròng, trong đó còn có mấy khối màu vàng có chút dễ thấy, một hòm gỗ khác thì chứa tơ lụa, da lông, cùng một phần châu báu, đồ trang sức.