WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 16: CÁI CHUYỆN BẨN THỈU

Chương 16: CÁI CHUYỆN BẨN THỈU




[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Mê mê man man, dường như nghe thấy tiếng Lưu Văn Tam gọi tôi, rồi lại nghe thấy tiếng nhảy tùm xuống nước.

Thế nhưng tôi chìm xuống ngày càng sâu, cũng ngày càng yếu đi, đến mức chẳng còn sức mà giãy giụa...

Vào lúc ý thức sắp mất hẳn, sau lưng có một luồng hơi càng lạnh buốt hơn, khiến tôi giật mình bừng tỉnh!

Tôi ngoảnh đầu theo bản năng, liếc xuống phía dưới một cái.

Nước đen kịt, tôi chỉ mập mờ nhìn thấy một đường nét khuôn mặt.

Đại khái là một người đàn bà!

Lòng tôi đầy thê thảm, chỉ cảm giác thôi xong, tôi sắp bị Vương Mộng Kỳ hại chết rồi!

Ý thức, hoàn toàn rơi vào tăm tối! Cảm giác toàn thân đều bị bao bọc bởi thứ dịch nhầy dính, mùi máu tanh nồng nặc bóp nghẹt hơi thở.

Lông mày bất chợt đau buốt, tôi mở mắt ra! Nhìn thấy khuôn mặt vui mừng phấn khích của bố và bà nội.

“Còn sống! Còn sống! Là con trai!” Giọng bà nội run run, nói.

Tôi vô thức cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đàn bà vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đôi môi trắng nhợt của cô ta vẫn còn mấp máy mấy cái, đôi mắt đang từ từ nhắm lại.

Không cam tâm, luyến tiếc, ai oán, và còn đau khổ, tất cả đều hòa quện trong ánh mắt...

“Thập Lục... Thập Lục...” Âm thanh gọi tên tôi, dường như từ bốn phương tám hướng vọng lại, càng đau thương!

Giờ tôi mới tỉnh táo lại, đây chắc là ngày mà tôi ra đời!

Ha ha, quả nhiên, giây phút người ta sắp chết, là hồi tưởng lại cả cuộc đời sao?

Trong ký ức của bản thân tôi, hoàn toàn không có ấn tượng gì về hình dáng của mẹ, chỉ nhìn thấy bà ta qua ảnh.

Bây giờ lúc sắp chết, ngược lại khiến tôi nhìn thấy hình dáng của mẹ! Bà ấy, không lạnh lẽo đáng sợ như tưởng tượng, mà ngược lại, rất đáng thương.

Cái âm thanh gọi tên tôi ấy, cứ liên tục lặp lại, tốc độ ngày càng nhanh, cũng ngày càng chói tai! Tôi cảm giác cơ thể như sắp nứt toác ra vậy, đột nhiên, một cảm giác ấm nóng từ trên trán truyền lại, tôi mở bừng mắt ra!

Khuôn mặt đầy cấp bách của Lưu Văn Tam, đang đối diện với tôi, suýt tý nữa thì hôn dính tôi rồi!

“Chú...chú Văn Tam?” Tôi yếu ớt, lại vừa ngạc nhiên, ngơ ngơ nhìn Lưu Văn Tam: “Chú... chú cũng chết rồi à?”

Lưu Văn Tam mừng phát điên: “Lưu âm bà! Thập Lục tỉnh rồi! Thập Lục tỉnh lại rồi!” Lão phấn khích gào lên.

Tôi cảm giác bị nước bọt bắn đầy lên mặt.

Ngẩn ngơ nhìn quanh phòng, đây chẳng phải là nhà Lưu Văn Tam, là cái phòng mà tôi ở sao?

Bà nội quỳ ở cửa phòng, hướng ra phía ngoài lẩm bẩm gì đó, trước mặt còn đặt một cái chậu đốt lửa, cái thứ đang đốt ấy bốc lên mùi cháy khét nồng nặc.

Sau đó bà nội quay đầu lại, run rẩy đứng dậy đi đến bên giường, nắm chặt lấy tay tôi: “Thập Lục... Cháu có thấy khó chịu chỗ nào không? Cháu làm bà sợ gần chết! Lỡ mà cháu có chuyện gì, thì làm sao bà sống nổi!” Khuôn mặt tiều tụy của bà nội, lại giàn giụa nước mắt.

Tôi ngơ ngác không hiểu, lẩm nhẩm: “Không phải cháu bị đẩy xuống sông, lại bị Vương Mộng Kỳ lôi xuống đáy sông sao? Chú Văn Tam, chú cứu cháu lên à?”

Giải thích duy nhất, là cái tiếng nhảy xuống nước mà tôi nghe thấy sau cùng, là Lưu Văn Tam xuống cứu tôi.

Lưu Văn Tam nhìn bà nội một cái, bà nội thì lau nước mắt, hai người dường như đang ngơ ngác nhìn nhau.

Rồi bà nội lại thở dài một tiếng.

Lưu Văn Tam ngập ngừng một tý rồi nói: “Thập Lục, không phải chú cứu mày, cái lúc mày bị đẩy xuống nước ấy, chú cũng vừa mới chạm vào bờ, đợi đưa lão Liễu lên bờ xong, thì đã không kịp cứu mày nữa rồi.”

“Chú cứ nghĩ mày có chuyện, không lên được nữa, kết quả mày tự nổi lên, rồi còn lên bờ nữa.”

Tôi kinh ngạc, đờ đẫn nói: “Vương Mộng Kỳ lại tốt bất ngờ, tha chết cho cháu sao?”

Lưu Văn Tam im lặng, phải đến nửa phút sau, lão mới nói: “Cô ta vốn đã hóa sát, oán khí xung vào sát, thì không còn lý trí đâu, bảo cô ta tha mạng, là không thể có.” “Cứu mạng mày, có lẽ không phải là người.”

Tôi cứng người, Lưu Văn Tam lại nhe răng cười: “Đương nhiên, đấy chỉ là chú đoán thôi, mẹ mày chắc là đi theo mày, cô ta hóa sát hơn hai mươi năm rồi, nếu cô ta mà đã ra tay, thì mười con Vương Mộng Kỳ cũng chẳng giết nổi mày!”

“Văn Tam, mày đi xử lý tang lễ lão Liễu đi đã, còn phải nghĩ cách giải quyết phiền phức của Vương Mộng Kỳ với âm thai nữa, cho Thập Lục nghỉ ngơi tý đã.” Bà nội đột nhiên nói.

Lưu Văn Tam gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Bà nội cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Tôi thẫn thờ nhìn cửa phòng, cả người ngẩn ngơ. Tối hôm qua, là mẹ tôi cứu tôi?

Cảm giác trong lòng lúc này vô cùng phức tạp, cũng rất rối loạn, như thế tôi ban nãy không phải là hồi ức của người sắp chết, mà là mơ về cảnh lúc tôi mới sinh...

Ánh mắt không cam tâm, luyến tiếc, ai oán, đau khổ của bà ấy, và cả khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, lại hiện lên trong đầu tôi!

Tự nhiên, tôi nhớ đến một câu mà Lưu Văn Tam nói trước đó.

Thứ vĩ đại nhất trên đời này,chính là tình mẹ!

Đây chẳng phải đúng như thế sao? Bà ấy mất đã hơn hai mươi năm, mà vẫn cứ đi theo tôi, thậm chí còn không chịu đi đầu thai.

Với tôi mà nói, hơn hai mươi năm này là cuộc sống đầy màu sắc, nhưng với bà ấy mà nói, vĩnh viễn đều là sự cô quạnh, và dè dặt nhìn trộm sau lưng tôi!

Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống.

Tôi không thể để bà ấy cứ tiếp tục như thế này mãi! Tôi cũng không thể để Lưu Văn Tam bắt bà ấy, càng không thể làm như cách của bà nội!

Bà nội làm như vậy không sai, nhưng tôi là con trai của mẹ tôi! Tôi phải để bà ấy đi đầu thai! Bắt đầu đời người của kiếp sau sớm một chút!

Nghĩ thông suốt rồi, cái cảm giác sợ hãi đối với mẹ tôi, ngược lại hoàn toàn tiêu tan! Đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Bà nội không ở trong sân, Lưu Văn Tam túi lớn túi bé, xách không ít đồ, đang chuẩn bị ra ngoài!

“Chú Văn Tam!” Tôi gọi Lưu Văn Tam một tiếng.

Lão ngó tôi một phát, ngẩn người cái rồi nói: “Thập Lục, mày không nằm trên giường nghỉ ngơi, dậy làm cái gì thế? Mày phải dưỡng đủ tinh khí với dương khí mới được.”

Tôi chạy ra cạnh Lưu Văn Tam, kéo lấy tay lão, nói: “Chú Văn Tam, hỏi chú chuyện này. Mẹ cháu, còn đi đầu thai được không?”

Lúc trước Lưu Văn Tam có nói, có thể nghĩ cách tiễn bà ấy đi, hoặc thu vào trong ngọc, nhưng lại không nói gì liên quan đến chuyện đầu thai.

Lưu Văn Tam chợt nhíu mày: “Đầu thai...”

Tôi kỳ vọng nhìn Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu.

Tôi tái mặt, người loạng choạng một cái, tý nữa thì ngã!

Lưu Văn Tam lập tức đỡ lấy tôi, trầm giọng nói: “Thập Lục, mày đừng sốt ruột, chuyện đi đầu thai, chưa chắc đã không có khả năng, chỉ có điều mẹ mày đã là mẫu sát hơn hai mươi năm rồi, chú Văn Tam không có bản lĩnh đấy, chú phải nghĩ xem làm như thế nào đã mới được.”

Cuối cùng trong tâm tôi cũng có một tia hi vọng.

“Chú, vừa đi vừa nói, cháu đi cùng với chú!” Tôi trịnh trọng nói.

Lưu Văn Tam cũng chẳng từ chối, đưa tôi ra khỏi nhà, thuận theo đường trong thôn, đi về một hướng.

Đại khái đi tầm bảy tám phút, thì đến trước mặt một căn nhà.

Trước cổng treo vải trắng, đèn lồng trắng, trên đất rải rác không ít tiền giấy.

Phía trong lác đác tầm năm sáu người, vừa khiêng quan tài đặt xuống đất ở trong sân.

Đây là một cỗ quan tài gỗ đen xì xì, bên trên có hình vẽ bằng phấn trắng, nhìn trông rất rợn người.

Mặt Lưu Văn Tam lập tức biến sắc, lão trợn tròn con mắt: “Ai cho chúng mày mang quan tài vào trong sân! Không phải tao đã nói rồi à? Tang lễ phải làm ở ngoài đường, ngày hôm nay phải đi chôn luôn!”

Tiếng quát của lão làm tôi cũng giật cả mình.

Từ cửa gian chính, có một thanh niên mặc áo mũ xô đi ra, trông khoảng tầm ngoài hai mươi tuổi, lúc này tôi mới nhìn thấy, trong nhà còn mấy người đàn bà và trẻ con, không biết đang bàn bạc chuyện gì, ríu ra ríu rít.

“Chú Văn Tam, là cháu bảo bọn họ khiêng vào đấy, kiếp này cậu cháu không lập gia đình, giờ người mất rồi, đến nhà của mình mà cậu cháu cũng không được vào, cháu thấy áy náy, mới bảo bọn họ khiêng vào, đằng nào cái nhà này sau này cũng không ai ở, không sợ xui xẻo.” Thằng cháu lão Liễu thở dài nói.

“Liễu Chí! Đây không phải chuyện có xui xẻo hay không!”

“Đột tử là khách, không được vào nhà! Nếu không bảy ngày, lão quỷ hồi hồn!”

“Đây là phép tắc! Âm giới có luật của âm giới, dương gian có luật của dương gian! Người nếu chết ở ngoài, thì coi như không có nhà nữa! Mày đưa nó về nhà, nó sẽ không muốn đi nữa! Đợi đến bảy ngày hồn về, nó chắc chắn sẽ không đi đầu thai!”

Lưu Văn Tam tức giận giẫm chân bình bịch: “Chúng mày không hiểu thì thôi, tao đã dặn dò kỹ lưỡng là linh đường phải bày ở bên ngoài, sao lại khiêng vào chứ!”

Mặt Liễu Chí cũng biến sắc, gã gượng cười nói: “Chú Văn Tam... Không nghiêm trọng đến mức đấy chứ...”

Lúc này, những người khác ở trong nhà cũng đi ra.

Gồm một người đàn bà già tầm tuổi lão Liễu, một thiếu phụ tầm tuổi Liễu Chí, và một đứa bé gái đi theo.

Bọn họ đều mặc áo tang, trên mặt chẳng có mấy đau thương, ngược lại còn cố che dấu nét cười!

Tuy rằng nét cười ấy chỉ xuất hiện chớp nhoáng, liền bị giấu đi ngay, nhưng tôi vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.

Hình như lão Liễu chết, đối với bọn họ mà nói chẳng phải chuyện gì đau lòng, ngược lại còn là chuyện đáng mừng?

Thiếu phụ bước đến cạnh Liễu Chí, khoác lấy tay gã, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Chú Văn Tam, cháu nghe nói, trước khi mất cậu toàn đi lái xe cho chú, chú là người vớt xác ba mươi dặm quanh vùng, trên sông Dương chẳng có xác chết nào chú không dám vớt, cậu cháu dù gì cũng theo chú bao nhiêu năm, phép tắc là chết, nhưng người thì là sống mà!”

“Cậu cháu cực khổ hơn nửa đời người, tiếng tăm cũng khó nghe, ngoài việc kiếm được món tiền ra, đến vợ cũng không cưới được.”

“Để tang lễ của cậu làm ở trong nhà thì làm sao? Kể cả có phiền phức, chú chẳng phải cũng cần nghĩ cách giải quyết sao?”

“Cậu mất đột ngột, để cậu được thể diện một lần trước khi chết, đưa tang đi từ nhà, lẽ nào cũng không được?”

Lúc này Liễu Chí cũng mở mồm, gã nói: “Cậu cháu cũng chẳng có con cái gì, với tư cách là người thừa kế của cậu, cháu cũng cần có nghĩa vụ để cậu được đưa tang tử tế, chú Văn Tam, mong chú thông cảm.”

Mặt mũi Lưu Văn Tam tối sầm, lão nhìn mấy người đó một lượt, đột nhiên nói: “Tiền mà lão Liễu tích cóp cả đời chúng mày cầm rồi, chẳng vấn đề gì cả. Chỉ cần sau này thắp hương tử tế, hàng năm đều đi cúng lễ thì chẳng có chuyện gì hết, nhưng đã đưa vào trong nhà, thì chắc chắn sẽ có chuyện!”

“Chúng mày không tin lời tao, tao cũng không thể chủ trì cái lễ tang này, đi mời người khác đi.”

Nói xong, Lưu Văn Tam kéo tôi đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, đằng sau đã vọng ra tiếng chửi bới.

Đại khái là, lão Liễu đi làm theo Lưu Văn Tam, giờ có quỷ quấy phá, xảy ra chuyện bỏ cả mạng vào đấy, Lưu Văn Tam còn chẳng nói được câu nào dễ nghe, thậm chí con không cho đưa người vào trong nhà làm tang lễ, không chừng là có tính toán gì ấy!”

Người chủ trì tang lễ đầy ra đấy! Chi tiền ra ai mà chả làm đàng hoàng được? Lại phải nghe lời Lưu Văn Tam thật, không cho vào nhà, chôn cất luôn trong ngày?

Lưu Văn Tam đúng là cái thứ không ra gì! Không có tình nghĩa!

Còn bọn họ không được làm cái chuyện bẩn thỉu bất hiếu ấy!

Như thế là bị người ta chửi cho đấy!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.