Trong tâm tôi đương nhiên hiểu rõ, bà nội đây là muốn tốt cho tôi.
Nhận bố nuôi, Lưu Văn Tam không những sẽ chăm nom cho tôi cùng kiếm tiền, mà chắc chắn còn coi chuyện của tôi như chuyện của lão!
Lưu Văn Tam tuyệt đối không phải người xấu, nếu không lúc đi cứu lão Liễu, cũng chẳng màng nguy hiểm tính mạng mà xuống nước.
Chỉ là, tôi thấy rất bất an, sao bà nội lại nói sẽ một mình về thôn? Lưu Văn Tam cũng bảo rồi, bố tôi chết rất đáng ngờ.
Bà nội đi về một mình, nhỡ mà có chuyện gì thì làm sao?
Tôi nghĩ ngợi đến xuất thần, giọng bà nội nghiêm khắc hơn không ít: “Thập Lục, không nghe thấy gì à, ra quỳ chú Văn Tam mày!”
Phịch một tiếng, tôi quỳ xuống trước mặt Lưu Văn Tam.
“Ba quỳ chín vái, từ sau chú Văn Tam là bố nuôi mày rồi, sau này nó có chuyện gì, mày phải đối xử như đối xử với bố đẻ mày! Biết chưa?!” Bà nội nghiêm giọng.
Tôi làm theo yêu cầu của bà nội, hành đại lễ ba quỳ chín vái, gọi bố nuôi.
Lưu Văn Tam cũng vui cười không ngậm được miệng, bảo tôi không cần phải câu nệ, lão vẫn cứ quen nghe tôi gọi chú Văn Tam hơn. Tiếp đấy, lão lại lấy ra một miếng ngọc bội đen xì xì, nói rằng lão cũng chẳng có mấy đồ tốt, miếng cổ ngọc này coi như quà ra mắt cho tôi.
Tôi nhận lấy xong, cúi đầu nhìn miếng cổ ngọc, bên trên khắc họa rất nhiều hình ảnh phù điêu. Nhìn xa chỉ thấy đen xì xì, nhìn gần mới thấy cấu trúc rõ nét.
Trên dòng sông sóng nước cuồn cuộn, có một con thuyền độc mộc.
Người vớt xác vai đeo cuộn thừng, miệng ngậm dao găm, đang khom người đứng ở bên mạn, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu!
Trong dòng nước, sát xác hung hồn nhe nanh giương vuốt chìm chìm nổi nổi, muốn lôi hắn xuống nước!
Cổ ngọc tuy nhỏ, nhưng sinh động như thật! Tôi nghĩ đến cái từ hình dung này!
Tỉnh người lại, tôi ngẩng đầu, thì phát hiện bà nội và Lưu Văn Tam đã vào nhà.
Thâm tâm tôi cũng rất căng thẳng và lo lắng.
Bà nội đi về một mình, tôi chắc chắn không yên tâm, chỉ hi vọng Lưu Văn Tam khuyên được bà nội. Ước chừng đợi khoảng mười phút, cửa phòng mới mở.
Lưu Văn Tam bước ra, tôi căng thẳng bước lên trước mấy bước, lão vỗ vỗ vai tôi: “Lưu âm bà bảo mày vào, cũng có chuyện cần nói với mày.” Vào trong phòng, bà nội ngồi trên mép giường, trên tay cầm miếng ngọc bội đã vỡ ấy.
“Bà nội.” Tôi gọi một tiếng, bước đến bên cạnh bà, ngồi xuống.
Bà nội nắm lấy tay tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, nói: “Thập Lục, cháu không phải khuyên bà, bà nhất định phải về thôn trước. Bây giờ bà có việc dặn cháu, cháu bắt buộc phải nhớ thật kĩ, hiểu không?”
Tôi mím mồm, thần sắc bà nội rất kiên định, đành phải gật đầu.
Bà nội tiếp tục nói: “Gia tài đi đỡ âm linh bà đều giao cho cháu rồi, cháu trời sinh âm mệnh, hợp với nghề này hơn bà. Dưới đáy rương còn hai quyển sách, cách làm tượng gốm xương mèo, và các ngón nghề đỡ âm linh khác, đều được ghi chép trong đó, bà thực ra học vẫn chưa hết. Hai quyển sách ấy đều là di vật của ông nội cháu, các ngón nghề đỡ âm linh của bà, đều là học từ ông...”
Tôi nghe mà trong lòng phát sợ, cứ cảm giác bà nội dường như đang nói lời trăn trối!
Gật gật đầu, tôi nắm chặt lấy tay bà nội: “Bà nội, cháu nhớ hết rồi, chắc chắn sẽ làm theo lời bà. Bà đợi bọn cháu cùng về thôn được không?”
Bà nội lại xoa xoa đầu tôi: “Thập Lục, cháu yên tâm, bà còn chưa nhìn thấy cháu lập gia đình, vẫn chưa được bế chắt, không chết sớm thế đâu.”
“Hơn nữa đỡ âm linh bao nhiêu năm, bà cũng không đơn thuần chỉ là một bà già đâu!”
Ánh mắt bà nội thêm mấy phần ác liệt, nhìn về phía cửa nhà, ánh mắt ấy giống như đang nhìn về nơi xa.
“Bố cháu chết rất đáng ngờ, Lưu Văn Tam có thể giúp xử lý chuyện của mẹ cháu, nhưng không nên để nó bị kéo vào chuyện này, vốn dĩ bà cũng không định về, nhưng giờ đã quyết định về, thì không thể để cho những kẻ hại bố cháu, lại gây thêm loạn gì nữa, đến lúc đấy lại ảnh hưởng đến công việc của Lưu Văn Tam.”
“Thù hận của nhà họ La chúng ta, không nên liên lụy đến người khác!”
Thù hận của nhà họ La?
Tôi vẫn còn muốn hỏi bà nội một số chuyện, bà nội đã đứng dậy, nói: “Thập Lục, cháu là đàn ông, đừng có lề mệ chậm chạp! Muốn giúp bà thật, thì học cho tốt bản lĩnh trong hai quyển sách kia, theo Lưu Văn Tam xử lý xong chuyện ở đây, thì về thôn.”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, bà nội không nói dối tôi bao giờ, bà nội bảo không chết sớm, thì chắc chắn sẽ không sao!
Lúc bà nội đi cũng không thu xếp thêm gì, cái rương gỗ cũng không mở ra thêm lần nào.
Tôi dõi mắt tiễn bà nội rời đi, bất chợt có cảm giác, lúc trước khi bà nội đưa tôi đến thôn Liễu Hà, bà đau khổ vì bố tôi mất, tâm trạng rất tồi tệ, giống như chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng bây giờ, bà nội dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, cả người sức lực đầy đủ, đến bước đi cũng trở nên nhanh như gió.
Mấy người đàn ông mà Lưu Văn Tam dặn dò lúc nãy, đã vác một lượng lớn củi gỗ đến.
Lúc này, bọn họ dưới sự trợ giúp của Lưu Văn Tam, đã xếp xong một cái giá lửa trại, xác chết của Vương Mộng Kỳ được đặt bên trên.
Dưới ánh nắng bỏng rát, lớp lông trắng trên mặt cô ta dường như bị chiếu mất sạch rồi.
Tôi chẳng giúp được gì, bèn đi vào phòng lôi cái rương gỗ ra lật úp, đổ tất cả đồ bên trong ra đất!
Tượng gốm xương mèo, trấn sát phù, áo khoác da mèo đen, găng tay tiên xám, cái kéo gỉ sét...
Ngoài ra, thì là rải rác mấy cái túi vải, và quyển sổ ghi vãng sinh chú.
Tôi nghi hoặc không thôi, bà nội nhớ nhầm à, trong rương, cũng chẳng có hai quyển sách nào mà?!
Đang lúc tôi chuẩn bị gọi điện cho bà nội để hỏi, thì phát hiện dưới đáy rương, gỗ có một tý vênh lên, hình như là rỗng trong.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận dùng tay cạy một cái.
Một miếng ngăn kép, bị tôi kéo lên !
Hai cái gói nhỏ dùng giấy nến gói lại, được ép chặt ở tầng dưới cùng của cái rương.
Vui mừng khôn xiết, tôi liền lấy chúng ra!
Nhanh chóng bóc lớp giấy nến bọc một quyển sách ra, hiện ra trước mặt tôi là một quyển sách cũ màu xanh đậm, còn là dạng sách thời dân quốc, đọc từ trái sang phải.
Tên sách là mấy chữ viết ngoáy “Âm sinh cửu thuật”.
Đơn thuần nhìn cái tên, tôi đã biết, đây chắc chắn là quyển sách có kỹ thuật đỡ âm linh.
Lật trang đầu tiên, bên trên liền có hình vẽ tượng gốm xương mèo.
Tôi hơi mừng, những thứ bà nội nói miệng với tôi, có chỗ tôi còn chưa nhớ, giờ có sách rồi, tôi có thể học thật kĩ! Học thuộc toàn bộ cũng không vấn đề gì!
Tiếp đấy, tôi lại mở gói giấy nến còn lại, quyển sách bọc ở trong này dày hơn rất rất nhiều, tên sách là “Trạch Kinh”.
Tôi đang định mở ra xem.
Thì ngoài cổng, vọng lại tiếng cãi cọ, hình như còn cả tiếng đập phá.
Tôi chẳng kịp thu dọn, bèn nhét hai quyển sách vào túi áo trong, rồi vội chạy ra ngoài.
Lúc này trời đã nhập nhoạng tối, người nhà họ Vương vẫn chưa đến, trong thôn đã tập trung một số người, đợi xem đốt xác Vương Mộng Kỳ, xem náo nhiệt đều không sợ to chuyện!
Nguồn cơn cãi cọ, là thằng cháu lão Liễu – Liễu Chí, cùng với thiếu phụ trẻ ấy.
Hai người đó đang quây lấy Lưu Văn Tam chửi bới ầm ĩ.
Ý bọn nó là, lão Liễu vì Lưu Văn Tam mới chết, nếu không phải ngày ngày chở xác chết cho Lưu Văn Tam, thì sao lại gặp phải cái thứ tai hại này?
Kết quả Lưu Văn Tam còn muốn chôn xác lão Liễu sớm, không muốn cho lão được vào nhà, may mà chuyện này bị bọn Liễu Chí phát hiện, ngăn không cho làm.
Bọn nó cho rằng, trong chuyện lão Liễu mất mạng này, trách nhiệm của Lưu Văn Tam là rất lớn!
Cái xác hại chết lão Liễu là do Lưu Văn Tam vớt, kiếm bộn danh tiếng người vớt xác cho lão!
Nhưng lão Liễu chết oan uống mà!
Phải cho bọn nó ba mươi vạn phí bồi thường tổn thất tinh thần!
Nếu không, bọn nó sẽ không cho chôn lão Liễu, còn đưa quan tài lão Liễu ra đặt ở sân nhà Lưu Văn Tam!
Rồi làm đám ma ở trước cổng nhà Lưu Văn Tam!
Tôi đại khái nghe hiểu từng đấy, tôi thấy, phí an táng cho lão Liễu chi là lẽ chính đáng.
Nhưng mở mồm đòi ba mươi vạn phí tổn thất tinh thần, thì không phải tống tiền người ta à?