Nói xong, bà nội liền đi ra sân, tôi cố nhịn đau, đứng dậy đi theo.
Một người đầu trọc đứng trong sân, ngoài bốn mươi tuổi, cao mét sáu, trông rất tháo vát. Lão ta da trắng bệch, con ngươi màu vàng đất, nhưng sáng ngời!
Lão là người vớt xác ở thôn kế bên - Lưu Văn Tam!
Thôn chúng tôi nằm ở phía nam, nhiều sông nhiều nước, người chết đuối nhiều không kể hết.
Ba mươi dặm quanh vùng, chỉ có mình Lưu Văn Tam là người vớt xác, hôm nào cũng nghỉ ngày làm đêm.
Tháng trước, trong thôn còn có một người chết đuối, cũng do Lưu Văn Tam vớt lên.
Lão đến nhà tôi mấy lần rồi, đều là xin bà nội đi cùng lão một chuyến!
Bảo là ở chỗ vũng Lương, có một quý nhân trong thành phố chết đuối ở đấy! Người đấy còn đang mang thai, vớt lên là phải đỡ âm linh, nếu không lão không dám vớt!
Nhà đấy vì để cho con gái được chôn cất tử tế, ra giá ba mươi vạn cao ngất!
Lưu Văn Tam đồng ý chia đôi tiền thưởng, là để nhờ bà nội ra tay đỡ âm linh!
Bà nội không đồng ý.
Còn bố tôi chết bất thường, dân trong thôn không cho tôi vớt xác ông lên bờ.
Lưu Văn Tam đến, thì sẽ không có ai ngăn cản nữa!
Lúc ấy, bà nội đột nhiên liếc nhìn tôi, rồi ghé vào tai Lưu Văn Tam thì thầm mấy câu.
Mày Lưu Văn Tam nhíu cả lại, nhìn sang tôi: “Lưu âm bà, như thế có được không?”
“Thằng bé Thập Lục này, gặp phải quỷ hồn của bố nó, dương quan coi như khám không thành, làm được.” Bà nội trả lời.
Tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Trong đầu tôi toàn là bố, bố vẫn còn đang ngâm dưới nước kìa!
Vậy là tôi ngắt lời họ, nói: “Bà nội, bao giờ thì đi đón bố cháu về?”
“Cháu với chú Văn Tam hai người đi, sắp phải phát tang rồi, bà ở nhà chuẩn bị linh đường.” bà nội nói.
Lưu Văn Tam vẫy vẫy tay với tôi, rồi đi ra ngoài đường.
Đến bờ sông Tiểu Liễu, tôi vẫn còn ngửi thấy mùi khai nước tiểu.
Tối hôm qua đái xuống sông không phải chỉ có một hai người.
Tôi thẫn thờ nhìn mặt nước, cơn giận bốc lên đầu, òa một tiếng, nôn ra một bãi máu đen đắng ngắt!
“Đúng là tạo nghiệp!” Lưu Văn Tam lắc đầu.
“Người chết rồi còn không được yên, vốn đã chết không nhắm mắt, thế mà còn bị đánh thành thụ thi, khó rồi đây...”
Nói rồi Lưu Văn Tam lấy một mảnh vải trắng ra, trải thẳng xuống đất.
Tiếp đấy, lão “tùm” một cái nhảy luôn xuống sông.
Chưa đến nửa phút, lão đã trồi lên.
Lúc đấy tôi mới biết, thế nào gọi là “thụ thi”...
Xác của bố, được lão thuận theo dòng nước, từ từ nâng lên!
Hóa ra xác bố đứng thẳng, đỉnh đầu cách mặt nước, cũng chỉ tầm một ngón tay.
Nhất là con ngươi mắt bố, giống như núp dưới mặt nước, lúc nào cũng chú ý đến người qua đường!
Tôi rất khó chịu, như có cục khí nghẹt nơi lồng ngực.
Lưu Văn Tam kéo bố tôi lên, đặt nằm trên tấm vải trắng.
Dưới ánh nắng, bố tôi ngoài nước da tái xanh, không có hơi thở, không giống như người sống ra, xác lại không hề trương phù.
Tôi đột nhiên nhớ lại tối hôm qua, ánh mắt của bố lúc ông chìm xuống.
Tự nhiên thấy rùng mình.
Đúng lúc đấy, Lưu Văn Tam đột ngột lật úp người bố, đầu mày chau lại.
Phần sau gáy của xác bố, có vết bầm tím hình bàn tay.
Mắt tôi đỏ lên, run rẩy nói: “Bố cháu bị hại rồi! Bố cháu bị người ta đẩy xuống!”
Lưu Văn Tam lắc đầu: “ Vết bàn tay này, không chừng là do thứ gì đẩy đấy!” Lão nắm cây đinh gỗ dài một thước, thuận theo vết bàn tay, cắm vào cổ bố tôi.
Âm thanh phát ra giống như tiếng đinh gỗ cắm vào miếng xốp vậy, khiến người nổi da gà!
Tiếp đó, lão lại lấy một cây đinh khác, cắm vào sau gáy bố tôi.
Tôi rất không đành lòng.
Lưu Văn Tam bảo tôi, đây là đinh gỗ đào trấn tà.
Bố tôi không phải bị người ta đẩy xuống sông, trên người ông vướng oán khí, rời khỏi nước, trời tối chắc chắn thành quỷ lộng hành.
Đinh gỗ đào trấn áp thân hồn, chôn cất nhanh trước khi trời tối, thì mới đi đầu thai, kiếp sau lại làm người được.
Tôi bặm môi, không nói gì nữa.
Không phải bị người đẩy...
Thì là loại quỷ nào? Chẳng lẽ là mẹ tôi?
Nhớ lại tối qua lúc tôi được cõng về nhà, trong lòng dâng lên vài phân khủng hoang và căm hận!
Bà ta vì để tôi khám dương quan thất bại, nên hại chết bố tôi?!
Về đến nhà, Lưu Văn Tam đặt xác bố tôi vào quan tài, xong vào gian giữa ngồi.
Bố tôi bị đột tử, quan tài không được vào trong nhà, linh đường đặt ngoài sân.
Bên phụ trách đang lo thủ tục tang lễ.
Tôi vốn phải ra quỳ lạy, mặc áo xô để tang.
Nhưng bà nội không cho!
Bà nội nói bố bị đột tử, không được giữ xác, sẽ chôn trước khi trời tối.
Nếu tôi ra quỳ lạy, có thể sẽ khiến bố không cam tâm rời đi, như thế đinh gỗ đào cũng chưa chắc đã trấn áp được.
Thâm tâm tôi khổ lắm, là con trai, mà không được đưa tiễn bố chặng đường cuối cùng.
Như thế là đại bất hiếu!
Đến mức, tôi lại vô thức hỏi bà nội, tối qua có phải là mẹ tội hại bố không?
Bà nội trừng mắt nhìn tôi, bảo tôi đừng nghĩ lung tung, càng không được nói linh tinh!
Nhưng thế lại càng làm tôi thêm nghi ngờ!
Có thật là mẹ tôi hại bố tôi không?
Chứ không gần đây, trong thôn không có chuyện ma quỷ lộng hành, bố tôi cũng chẳng đắc tội với ai...
Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung, thời gian trôi rất nhanh.
Chớp mắt đã mười hai giờ, cũng là giờ ngọ.
Bên tang lễ đã nhảy múa xong, nói đã đến giờ tiễn vong lên đường!
Bà nội nén nước mắt gật đầu.
Cả tôi và bà nội đều không được ra khỏi nhà, việc chôn cất, toàn bộ giao cho ông phụ trách tang lễ làm.
Thậm chí ông phụ trách tang lễ còn không cho tôi nhìn ngó theo quan tài.
Kể cả đứng trong sân dõi mắt nhìn theo cũng không được!
Để tránh cho vong cũ về nhà!
Đợi đến gần ba giờ chiều, ông phụ trách tang lễ mới về.
Ông ta bảo với bà nội vị trí chôn, còn dặn đợi bốn mươi chín ngày sau mới được đi lễ bái, nếu không, vong chắc chắn không yên tâm rời đi!
Bà nội chuẩn bị một hồng bao dày tiễn ông phụ trách tang lễ về.
Sau đó, bà nội dắt tôi vào nhà, nói với Lưu Văn Tam một câu kinh người.
“Giờ nhà cũng chẳng còn việc gì nữa, tao đưa thằng Thập Lục, đi với mày một chuyến ra vũng Lương!”
Lưu Văn Tam mắt sáng lên, đứng phắt dậy: “Lưu âm bà, đợi mỗi câu này của bà thôi!”
Tôi rất khó hiểu, bố tôi vừa mất, sao bà nội lại đột nhiên đồng ý đi cùng với Lưu Văn Tam đỡ âm linh?.