Chương 223: Nguy cơ từng bước, uống rượu nhớ nhung.
Một lát sau, hang đá vốn không có người thứ hai, bỗng nhiên truyền ra thanh âm âm trầm từ bốn phương tám hướng, lộ ra ý xem thường mỉa mai.
- Hắc hắc, đây là tu sĩ thứ mấy ngươi mang đến rồi, thời gian đã lâu quá rồi, bản ma cũng không nhớ rõ. Bất quá để cho bản ma cảm thấy khâm phục là khả năng giả nhân giả nghĩa của ngươi, rõ ràng tính kế người khác, lại còn muốn bọn hắn trước khi chết mang lòng cảm kích đối với ngươi.
Thanh âm này không đoán nổi từ đâu, dường như mỗi tấc trong hang đá đều truyền ra, mơ hồ không thể bắt giữ.
- Lão phu hành sự như thế nào, không cần ngươi tới bình phán, ta đã đưa cho ngươi đủ tế tự, nếu ngươi dám bày trò hoa dạng gì, đừng trách lão phu khiến ngươi hồn phi phách tán, vĩnh tiêu thế gian!
Thanh âm kia trầm mặc xuống, lát sau, mới kêu to nói:
- Ngươi dám giết ta! Ngươi dựa vào cái gì dám giết ta! Giết ta, Thôn Linh đại trận này cũng vô pháp sử dụng, huyết mạch lực Mộc gia cố kéo dài chút hơi tàn thì mấy trăm năm sau cũng sẽ tiêu tán không còn! Đến lúc đó đường đường là thế lực đệ nhất Triệu quốc Tu Chân Giới, chỉ sợ rằng muốn có một gã Kim Đan tu sĩ cũng là muôn vàn khó khăn, triệt để suy bại!
- Cho nên, ngươi đã không dám giết ta, thì cũng đừng có quá mức cường ngạnh đối với ta! Bản ma cùng Mộc gia các ngươi là quan hệ hợp tác, chứ không phải nô lệ cho các ngươi la hét!
Mộc Hiển Thánh nghe vậy sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, một lát sau hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi. Mà chủ nhân của thanh âm kia hình như cũng không nguyện quá mức đắc tội cùng hắn, cười lạnh hai tiếng rồi cũng im lặng.
Bên trong hang đá, lần thứ hai khôi phục an tĩnh.
. . . . .
Tiêu Thần theo tu sĩ dẩn đường của Mộc gia đang bước ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến một trận thanh âm điên điên khùng khùng.
- Kẹo kẹo, cái hồng cái lục, ngươi một cái ta một cái, chúng ta cùng đi ca hát.
Tiêu Thần khẽ cau mày, cước bộ dừng lại, liền gặp người điên kia hướng hắn lao tới, chỉ tay không ngừng la to:
- Là ngươi! Ta nhớ rõ ngươi, lần trước ta bị Tiểu Hôi lừa, hắn nói thả ngươi đi sẽ cho ta rất nhiều kẹo, thế mà sau khi quay lại chẳng có gì, còn bị hắn nhốt ở trong phòng không cho ta ra ngoài!
n người đều có lôi quang lóe ra, lắc đầu quẫy đuôi long trảo gào thét, mỗi đòn công kích đều mạnh mẻ tới cực điểm. Mà tàn hồn Lang Huyền thượng nhân mỗi cái giơ tay nhất chân đều là thần thông, uy lực cực đại, đem thế công của cự vĩ, lợi trảo đều đỡ hết.
- Lang Huyền lão quỷ, chẳng lẽ ngươi chết rồi cũng không nguyện để lão tổ rời đi, hôm nay ta không màng trả giá, nhất định phải đem ngươi oanh giết!
Thanh âm Lôi Long oanh vang ầm ầm hỗn loạn mang theo vô tận oán độc, thân ảnh nháy mắt nhảy vào bên trong lôi vân, trên người đột nhiên xuất hiện vô số lôi mang.
u có thể gặp được Tiêu Thần, nhìn thấy người điên kia ngồi xổm trên mặt đất, hắn vội khom người lấy từ túi trữ vật vài viên kẹo cầm trên tay, nói to:
- Nghe lời, nhah buông tay ra, chỗ kẹo này đều cho ngươi, bằng không để lão tổ nhìn thấy, hai người chúng ta đều chịu không nổi.
Người này rõ ràng đối với hai chữ "Lão tổ" mang sợ hãi thật sâu, trên mặt cũng lộ ra vẻ chần chờ, nhưng miệng vẫn không thuận theo còn giảng điều kiện,
- Lần này ngươi phải đem toàn bộ kẹo trên người cho ta, còn có lần trước, cái tượng đất nhỏ kia ta làm hỏng cũng phải làm lại cho ta. . . Ngươi. . . Nếu ngươi không đáp ứng, cho dù bị phạt ta cũng sẽ không cho hắn đi!
- Tốt! Tốt! Hết thảy đều làm theo như ngươi nói, mau thả Tiêu Thần sư huynh ra.
Thấy tu sĩ kia từ túi trữ vật xuất ra một số lớn kẹo nhét vào tay hắn, người điên kia mới ngây ngô cười đứng lên.
Tiêu Thần nhìn thấy hai người rời đi, ánh mắt âm thầm lóe lên, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Đợi sau khi ra khỏi Linh Thọ Cung, đứng trước quảng trường đại điện, đợi cho cánh cửa chậm rãi khép kín, Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, bước hẳn ra ngoài. Giờ phút này đã tìm ra phương pháp Trúc Cơ, nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác bất an cứ quanh quẩn tâm trí hắn không hề tiêu tán, ngược lại càng phát ra mãnh liệt.
Trở về Thấm Viên Cư, Tiêu Thần tiến vào tu luyện mật thất, lấy từ trong đó một vò rượu rồi ngồi ở trong sân, tự uống một mình. Rượu này là hảo tửu, cất ủ trăm năm, tên là Tuyết tửu, chỉ có đệ tử hạch tâm của Mộc gia cùng trưởng lão trở lên mới có thể cất giữ.
Chén nâng lên, mỹ tửu vào miệng, sắc mặt Tiêu Thần cũng dần dần bình tĩnh trở lại, trong đôi mắt sáng ngời lộ vẻ kiên định.
- Mộc gia lão tổ mặc dù đối với ta rất tốt, nhưng sao ta cứ cảm thấy là hư tình giả ý, trong lòng sinh ra phòng bị với hắn, chưa từng xem hắn là vi sư chân chính!
- Nhưng việc trọng yếu nhất của ta hiện giờ, là bảo trì tâm tính bình tĩnh, nếu không chỉ có thể gây rối loạn.
- Bình tâm tĩnh khí, nếu đã không có manh mối thì cứ việc liền lấy bất biến ứng vạn biến. Nếu Mộc gia này thực sự mưu toan chuyện gì, không cần ta tìm, bọn hắn cũng sẽ tự hiện ra nguyên hình.
- Nếu bọn hắn thật sự mưu toan gây bất lợi cho ta, tuy Tiêu Thần ta thực lực không đủ, nhưng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết!
Trong mắt, hàn quang lóe ra!
. . . . .
Trong mật thấy tại Linh Thọ Cung, Mộc Hiển Thánh khoanh chân ngồi phía trên bồ đoàn, bên dưới là hai người Mộc Mộc, Mộc Thiên Hành đang đứng.
- Lão tổ, Tiêu Thần kia tâm tư kín đáo hành sự cẩn trọng, lúc này trong lòng có lẽ đã sinh ra nghi ngờ, theo con nên sớm đem sự việc hoàn thành thỏa đáng, để tránh sảy ra chuyện.
Mộc Mộc mặt mang thần sắc lo lắng, trầm ngâm một lát nói.
Mộc Thiên Hành nghe vậy gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần vội vàng, nói:
- Lão tổ, Tôn nhi cũng đã đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, không bằng hiện giờ lão tổ lập tức triệu hắn đến, hoàn thành việc này.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy mở hai mắt, ánh mắt dừng ở trên thân hai người, lập tức chậm rãi nói:
- Mở trận pháp tự nhiên là việc cực kỳ đơn giản, nhưng lòng tham của Ma Linh so với trước kia tăng lên không ít, nếu số tế tự chưa đủ, nó tuyệt đối sẽ không đồng ý hao tổn lực lượng trợ giúp ngươi hoàn thành thôn linh.
Nói đến đây, trong mắt của hắn cũng hiện lên vài phần vẻ âm trầm, Ma Linh hiện giờ ỷ vào Mộc gia Thôn Linh đại trận cần hắn phụ trợ vận chuyển, càng lúc càng tham lam, lần này phải đưa ra hai trăm đồng nam đồng nữ làm cho hắn đau đầu không thôi.
- Mộc Mộc, ngươi phân phó đi xuống, việc mua đồng nam đồng nữ tuyệt đối không được có bất cứ người nào trong Mộc gia ta tham dự, hết thảy đều phân phó cho đám người hầu trong thế tục làm, mặc dù chậm hơn một ít nhưng cũng sẽ không khiến ai chú ý.
Càng nói về sau, ngữ khí càng trở nên nghiêm khắc!
Mộc Mộc nghe vậy sắc mặt trở thành cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Vâng, lão tổ!
Mộc Hiển Thánh gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Mộc Thiên Hành, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần nóng vội, Tiêu Thần chỉ cần một ngày chưa Trúc Cơ, thì dù hắn sinh lòng ngờ vực vô căn cứ, cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi Mộc gia.
- Dựa theo ta tính toán, khoảng một tháng nữa mọi việc đều sẽ được chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta nên tiếp tục kiên nhẫn chờ một chút đi!
Mộc Mộc, Mộc Thiên Hành hai người không dám nhiều lời, kính cẩn thi lễ, lập tức xoay người bước ra ngoài.
. . . . .
Thời gian như nước chảy lặng yên lướt qua, đoạn thời gian này Tiêu Thần cũng không bế quan luyện lần thứ hai, mỗi ngày đều cầm theo hai vò mỹ tửu ngồi ở trong viện tự uống một mình, trong lòng hắn không còn tạp niệm, tâm cảnh dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong dịp này Hình Thiên cùng Lăng Thanh Nhi hai người đã tới mấy lần, ba người đối ẩm dưới trăng, tán gẫu vui vẻ vô cùng hợp ý.
Thẳng đến ngày thứ mười bảy, Tiêu Thần an tọa ở trong sân, trong tay vuốt vuốt chén rượu, chân mày hơi nhíu lại, giống như đang đợi ai đó.
- Tại sao có thể có một người điên!
- Người điên này là ai, vì sao trước giờ chưa thấy qua.
- Sư huynh, chúng ta đi nhanh đi, người này trên người vừa bẩn vừa hôi, đi theo hắn làm gì.
Vào thời khắc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Tiêu Thần đặt chén xuống, mày giãn ra, khẽ nói:
- Đến đây.
Thanh âm hắn vừa hạ xuống, đã nghe được bên ngoài truyền tới thanh âm tang khốc,
- Không thể đi vào nơi này, đây chính là chỗ ở của Tiêu Thần sư huynh, vạn nhất quấy nhiễu huynh ấy tu luyện, hai người chúng ta đảm đương không nổi đâu.
- Không! Ta nhất định phải vào, ngươi không nên đi theo ta, nếu không ta sẽ động thủ đánh ngươi!
Oành!
Theo thanh âm của thân thể bị rơi xuống đất, cửa viện bị người từ bên ngoài đẩy ra, người tiến vào chính là người điên đã hai lần gặp Tiêu Thần. Người này đẩy cửa vào, không chút khách khí ngồi đối diện Tiêu Thần ôm lấy vò rượu nâng lên uống.
- Tiêu Thần sư huynh chớ trách, ta lập tức đem hắn mang đi!
Ngoài cửa, tu sĩ Mộc gia đã gặp qua lúc trước khập khiễng đi vào, sau đó cố dỗ cho người điên kia theo đi.
Tiêu Thần hơi hơi xua tay, cười nói:
- Ta cùng với hai người các ngươi nhiều lần gặp nhau, chắc là có duyên phận, vị sư đệ này không ngại lại đây cùng nhau ngồi xuống, chúng ta ba người uống một chén.
- Cái này. .
Người kia nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra vài phần vẻ chần chờ.
- Cho ngươi tới ngươi cứ tới, rượu ngon như vậy sao trước đây ngươi không lấy cho ta uống, có phải ta được phân một ít đều bị ngươi uống trộm sạch rồi không!
Kẻ điên một bên ôm vồ rượu nốc ừng ực, trong miệng thở than không rõ tiếng.
- Một khi đã như vậy, vậy liền đa tạ Tiêu Thần sư huynh.
Người này nghe vậy cười khổ một tiếng, cũng không có tiếp tục chối từ, ngồi ở trên mặt ghế đá.
- Có lầm hay không, Tiêu Thần sư huynh chẳng những không có giáo huấn bọn hắn, ngược lại mời bọn hắn uống rượu! Đây chính là Tuyết Tửu trăm năm, bình thường chúng ta đến cả một ngụm cũng không có.
- Sớm biết Tiêu Thần sư huynh dễ nói chuyện như vậy, lúc đầu ta cũng nên đi bái kiến huynh ấy.
- Hiện tại hẳn chũng chưa muộn, Tiêu Thần sư huynh chắc sẽ không để ý có thêm vài người cùng uống rượu đâu.
Thanh âm người này hạ xuống, rõ ràng có vài tên Mộc gia tu sĩ động tâm.
Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần đột nhiên quay đầu thản nhiên nói:
- Đừng đứng tại đó mà ồn ào, mau tản ra hết đi. Nói xong ống tay áo vung lên, đại môn tự đóng lại, ngăn cách ánh mắt đám đông ở bên ngoài.
Ngoài viện, chúng tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, lập tức lắc đầu thở dài chậm rãi tán đi.
- Nào, ba người chúng ta trước tiên uống một chén.
Tiêu Thần cầm lấy chén rượu, cười nói.
- Đa tạ Tiêu Thần sư huynh.
Tu sĩ kia được sủng ái mà lo sợ, bưng chén rượu lên liền uống một hơi cạn sạch, về phần người điên thì ôm lấy vò rượu mãnh liệt mà nốc.
Một chén rồi lại một chén!
Ba!
Chén rượu trong tay gã tu sĩ đột nhiên rơi xuống bàn, say tới bất tỉnh.
Tiêu Thần trên mặt không có bất kỳ dị sắc, hình như đối với tất cả chuyện này sớm có đoán trước, nhìn người điên kia thản nhiên nói”
- Đạo hữu hôm nay tới đây, hẳn là không chỉ vì muốn uống rượu chứ?