Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 237: Ngự kiếm rời Mộc vực, không ai dám cản đường

Chương 237: Ngự kiếm rời Mộc vực, không ai dám cản đường

Kinh thiên cự kiếm, Tiêu Thần tiêu sái đứng trên mũi kiếm, như thượng cổ Kiếm Tiên gào rít mà đi, kể cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngại gì cả!

Tình cảnh như vậy lọt vào mắt tu sĩ Mộc gia cùng đệ tử các môn phái khác, trong tâm trí nháy mắt hiện lên sóng to bão lớn!

- Tu sĩ Nguyên Anh kỳ vô cùng thần thông nhưng cũng không làm gì được người này!

Ý niệm như vậy đã hiện lên trong đầu tất cả mọi người, càng khiến cho bọn họ nuốt nước miếng một cái, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Hơn nữa sắc mặt ba người Mộc Tâm, Mộc Vân, Mộc Ngữ lại càng trắng bệch, đằng sau lưng nháy mắt bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, mọi người liếc nhìn nhau một cái đều nhìn lên sự sợ hãi trong đó! Tiêu Thần này, thật là kinh khủng! Mặc dù cả ba người liên thủ tưởng sẽ làm khó được hắn, chỉ sợ không cần hắn ra tay, chỉ cần đạo khí Thanh Ngọc Điện nhẹ nhàng đập một phát, là có thể giết chết cả ba bọn họ.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Hinh Thiên giảm xuống, sâu trong đáy mắt hiện lên tia vui mừng, cùng Lăng Thanh Nhi liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều thở phào. Tuy răng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng xem ra Mộc lão tổ đã không thể làm gì được Tiêu Thần nữa, vậy hắn đã tránh được kiếp nạn phi thường này.

Sắc mặt Quân Vô Hối dại ra, nhìn hướng thiên kiếm to biến mất, đồng tử kịch liệt co rút lại không dứt.

Cát ThànhCương vừa bưng chén rượu lên nhẹ nhàng uống một ly, vẻ bi ai trong mắt đã hết, lộ ra vẻ thản nhiên trào phúng.

. . . . .

Trên chín tầng mây, thanh kiếm lớn kia gào rít mà đi, khí tức khủng bố điên cuồng phát tán ra, xé nát từng làn mây trắng.

- Nơi này chính là Mộc vực, là nơi duy nhất của tu chân thế gia của Mộc gia tập trung lại, bất luận gặp chuyện gì đều phải suy nghĩ cẩn thận, có thể nhẫn nhịn được, không cần vì cảm xúc nhất thời mà gặp phải tai họa.

Một đoàn độn quang tốc độ cực nhanh bay vể phía trước, trong đó có một lão già đã ngoài năm mươi tuổi đang dặn dò vài tên đệ tử phía sau.

- Vâng, đệ tử đã ghi nhớ!

Sắc mặt vài tên đệ tử chặt chẽ cẩn thận, đông thanh đáp. Dù sao ở trong lòng bọn họ, đối với Mộc gia mạnh mẽ thần bí khó lường, trong lòng họ kính sợ vô cùng.

Lão già thấy thế hài lòng gật đầu, nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, đột ngột thu liễm độn quang, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước. Vài đệ tử phía sau lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

Một cỗ khí tức kinh khủng đang gào rít bay đến bọn họ với tốc độ cực nanh, đợi đến khi nhìn rõ nơi phát ra khí tức này, mắt mấy người càng tối sầm lại, thiếu chút nữa rơi xuống đất. Đã gặp qua phi kiếm, nhưng chưa từng thấy cái phi kiếm nào to như vậy, đúng là to đến mấy trăm trượng, giống như Kình Thiên thần kiếm!Mà theo khí tức phát ra từ giữa thanh kiếm lớn, thì càng làm cho hai đùi của mấy người run rấy, tâm thần muốn hỏng luôn!

Hưu!

Phi kiếm như cảm nhận được khí tức của mấy người, tốc độ không những giản, ngước lại còn bay nhanh lên, hướng mấy người ầm ầm đánh tới.

- Không xong, chẳng nhẽ gặp phải ma đạo giết người không chớp mắt, mạng ta xong rồi!

Mắt thấy thanh kiếm to không lồ kia sắc đâm vào mấy người thì một tiếng nói bất đắt dĩ vang lên:

- Tiểu Điện, đứng gây chuyện, chạy nhanh lên đi.

- Hắc hắc, chủ nhân vĩ đại của ta, người thấy không, Tiểu Điện ta lợi hại ghê! Lão già kia chính là một tu sĩ Kim Đan kỳ, vừa rồi phải nhắm mắt chờ chết!

Từ trong thanh kiếm khổng lồ truyền đến âm thanh lớn, lập tức nháy mắt cách chỗ lão già chưa đến ba trượng, bay sát qua bên người, bất qua trong chớp mắt, dĩ nhiên biến mất phía chân trời.

- Thật tốt, không ngờ người này lại không giết ta, nếu không hôm nay ta chết là một chuyện không thể nghi ngờ!

Trên mặt lão già kia lộ ra vẻ sợ hãi, khi thanh cự kiếm đánh tới, trong lòng hắn thậm chí không sinh ra một điểm phản kháng!

- Đi! Mau chóng rời khỏi nơi này!

Nói xong, hắn dẫn vài tên đệ tử chật vật bỏ chạy về hướng xa xa.

. . . . .

Mộc vực, Đông Phương thành!

Vài tu sĩ của Mộc gia đứng ở cửa thành, sắc mặt duy trì sự chặt chẽ cẩn thận, tuy rằng mấy người chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng trên mặt một đám tu sĩ Trúc cơ kỳ không dám lộ ra nửa điểm mất kiên nhẫn, nếu nháo sự ở Mộc vực, quả thực là muốn chết!

- Giao nộp ba khỏa hạ phẩm linh thạch, có thể vào Đông Phương thành. Bên trong thành không được đấu đá, không được ngự không phi hành, nếu không như vậy sẽ xử vào tội đại bất kính đối với Mộc gia, nhẹ thì bị trục xuất khỏi Mộc vực vĩnh viễn không được quay lại, nặng thì chém chết ngay tại chỗ!

Ngoài cửa thành một lão già mặc áo xanh ngồi trên ghế, trong miệng thản nhiên nói.

Người này tuổi già sức yếu, nhìn xa giống một lão già gần đất xa trời, nhưng trong cơ thể mơ hồ ẩn chưa một pháp lực dao động khó nhận thấy, cũng khiến trong lóng mọi người âm thầm nghiêm túc, không dám khinh thường.

Nhưng vào lúc này một tiếng người nói vang xuống, một đạo khí tức kinh khủng từ trong Mộc vực gào rít bay tới, thanh thế kinh thiên! Uy áp mạnh mẽ từ trên hạ xuống, làm cho toàn bộ tu sĩ bên trong Đông Phương thành sắc mặt nháy mắt đại biến!

- Người này là tu sĩ phương nào, lại dám liều lĩnh phá phách ở Mộc vực, chẳng nhẽ không sợ tai họa ập đến sao?

- Khí tức người này khó lường như biển, to lớn đến không thể năm bắt được, ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan hạu kỳ!

- Hắc hắc, để xem tu sĩ Mộc gia trong thành này xử lý việc này thế nào, nếu tùy ý để người này đi, chỉ sợ Mộc gia sẽ muối mặt.

Lúc đông đảo tu sĩ hổn loạn là lúc ở trong biệt viện thành Mộc gia, Mộc Uyên mở to hai mắt, lộ vẻ kinh hãi! Mấy chục năm qua, từ khi lão tổ ra tay giết chết mấy gã tu sĩ Kim Đan kỳ, thì đây mới là lần thứ hai có người đủ can đảm khiêu khích uy nghiêm của Mộc gia!

- Muốn chết!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, trên người chợt lóe độn quang, nháy mắt xuất hiện phía trên Đông Phương thành, chợt quát lên:

- Đệ tử Mộc gia, kết Khô Mộc đại trận, treo cổ người này!

Dám liều lĩnh khinh thường uy nghiêm Mộc gia, bất luận là ai, giết không tha!

Hưu! Hưu! Hưu!

Tiếng gió thê lương vang lên dày đặc, bất quá qua mấy nhịp thở, có gần trăm tu sĩ Mộc gia bay lên lên giữa không trung, nháy mắt tạo thành thế trận, một cỗ uy áp mãnh mẽ chậm rãi phóng ra từ đó.

Mà cùng lúc đó, khí tức kinh khủng kia cuối cùng cũng đến bên trên Đông Phương thành, tốc độ giảm xuống, khiến mọi người thấy rõ vật to khổng lồ kia!

- Đây…đây là phi kiếm.

- Trời ơi, loại phi kiếm này chỉ chém một phát, cho dù không thôi động pháp lực vào, cũng nháy mắt có thể giết chết người ta!

- Mau nhìn đi, phía trên phi kiếm có một người đang đứng kìa, người này là ai vậy? Lại dám can đảm hiên ngàng khiêu khích Mộc gia như thế!

- Người này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Thấy rõ tu sĩ áo dài đang đứng trên phi kiếm thì mọi người sưng sốt, trong lòng nhất tề sinh ra ý niệm như vậy trong đầu.

Mộc Uyên nhìn người đó nháy mắt đến, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, chợt quát lên:

- Tiêu Thần người đang làm gì đó! Đừng tưởng bái lão tổ làm sư phụ mà muốn làm gì thì làm, dám khiêu khích Mộc gia, ngươi nhanh chóng xuống đây cho lão phu, nếu không hôm nay nhất định trảm không buông tha!

Tiếng thét lớn được thêm pháp lực vào, nháy mắt đã truyền khắp cả Đông Phương thành, khiến vô số tu sĩ ngây ngốc, cũng nhận ra được tu sĩ trên thanh kiếm lớn đúng là tuổi còn trẻ, đúng là người lúc trước làm cả giới tu chân của Triệu quốc ồn ào huyên náo, tu sĩ Bắc Hoa Châu bái lão tổ Nguyên Anh kỳ của Mộc gia làm sư phụ - Tiêu Thần!

- Đúng là người này, ta dù chưa gặp hắn nhưng cũng nhìn qua bức họa về hắn!

- Không sai ta cũng đã xem qua, đúng là người này không thể nghi ngờ!

- Tiêu Thần hinh như đã bái lão tổ Mộc gia làm sư phụ, tại sao hôm nay lại làm như vậy?

- Hừ hừ! Một tiểu bối nhỏ bé đột nhiên được nâng lên trời, khó trách tính khí kiêu ngạo như vậy, làm như vậy chắc để khoe khoang thôi! Bất quá người này thật ngu xuẩn, chỉ sợ lần này có lẽ sẽ nhận được một ít khổ sở.

Nhưng ngoài sự liệu của mọi người, sau khi bị Mộc Uyên quở mắng răn dạy, sắc mặt Tiêu Thần cực kỳ bình tĩnh, không lộ ra nửa điểm lo lắng, thản nhiên nói:

- Tránh ra, nếu không giết không tha.

Khi nói chuyện ánh mắt hắn hiện lên vẻ băng lãnh, đối với việc cắn nuốt tu sĩ để duy trì huyết mạch Mộc gia, trong lòng hắn dĩ nhiên căm thù đến tận xương tủy, tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt đối với những người này.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Mộc Uyên nghe vậy sắc mặt hoàn toàn âm trầm. lạnh giọng nói:

- Hôm nay ta cho ngươi biết, mặc dù ngươi bái lão tổ làm sư phụ, nhưng bất kính với Mộc gia ta, đương nhiên sẽ phải chịu phạt! Hôm nay ta đem ngươi bắt lại, sẽ áp giải đến chỗ lão tổ, tùy ý để lão nhân gia xử trí!

Tiêu Thần nghe vậy khẽ nhếch miệng, lộ ra vẻ cười lạnh:

- Muốn bắt ta, chỉ sợ bằng những người này thì không đủ tư cách đó!

Âm thanh vừa dứt, bên trong thanh kiếm khổng lồ dưới chân bộc phát ra một cỗ khí tức kinh người, khiến sắc mặt toàn bộ tu sĩ Mộc gia nháy mắt đại biến!

- Nếu không phải vừa rồi ta đã thương hiệp với Mộc Hiển Thánh, không trêu chọc Mộc gia các ngươi, thì lúc này ta đã sớm chặt đầu các ngươi! Ngay cả hắn cũng không dám ngăn cản ta lại, chỉ bằng các ngươi thì cáng không xứng!

- Tránh ra, nếu không chết!

Chữ chết vừa thốt ra, thanh kiếm khổng lồ dưới chân Tiêu Thần khẽ rung lên, một đạo kiếm khí màu xanh hơn mười trượng bộc phát ra. Oanh Long! Dễ dàng chém bay tường thành của Đông Phương thành! Chém đứt không chút lực chống cự, hào quang cấm chế trên tường thành hơi hơi lóe ra, chính là đã bị bài trừ!

ầm!

Tiếng nổ kinhthieen truyền ra, bụi lập tức bay đầy trời, đợi khi mọi người có thể nhìn lại được, chứng kiến bức tường thành bi thảm kia, cũng đủ cho sắc mặt mọi người tái nhợt. Bên trong Đông Phương thành, lấy tường thành kia làm trung tâm, quanh đó ba trăm trượng đều bị phá hủy, trên mặt đất có một rãnh lớn sau không nhìn thấy đáy, luồn khí sắc bén nhè nhẹ từ đó phát táng ra, như chiếc miệng lớn dữ tợn của ác ma, khiến người khác sợ hãi!

Dưới một kích uy thế như vậy!

Mộc Uyên mặt cắt không còn giọt máu, một nởi sợ hãi cũng dâng lên từ đáy lòng hắn!

Đối mặt với một kích này, cho dù có thi triển Khô Mộc đại trận thì hắn cùng trăm đệ tử Mộc gia ở đây sẽ nháy mắt bị giết chết, căn bản không có chút phản kháng!

Ngăn lại, chỉ có thể chết vô ích.

- Đệ tử Mộc gia, tản trận pháp ra, để người này đi.

Âm thanh Mộc Uyên vừa dứt, gần trăm tu sĩ Mộc gia nhanh chóng lui lại, không một ai dám chần chừ chút nào!

Bọn họ cũng sợ!

Ánh mắt Tiêu Thần hơi lóe ra, thanh kiếm khổng lồ dưới chân hóa thành một đạo lưu quang, đi ra khỏi Đông Phương thành, nháy mắt biến mất dưới tầm mắt mọi người!

Mộc Uyên nhìn hắn rời đi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:

- Tại sao hắn lại có pháp bảo kinh khủng như vậy, hơn nữa lại hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mộc gia ta?

Sắc mặt người này bất định một hồi, bất chấp cục diện hỗn loạn bên trong Đông Phương thành, thấp giọng phân phó hai câu, nhanh chóng bay vào trong thành, thông qua Truyền Tống trận trở về Mộc gia!

Hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch