- Lưu Vân đạo hữu, đạo hữu không cần giúp ta. Đạo hữu hãy đi một mình đi, nếu trong tương lai có cơ hội, xin đạo hữu hãy nể tình chúng ta có chút quen biết mà giúp ta chiếu cố Phiên Nhiên một chút, tại hạ vô cùng cảm kích.
Nhờ có Tiêu Thần nâng đỡ mà Liễu Chử miễn cưỡng mới tới được một góc cây bên trong sơn cốc khoanh chân ngồi xuống, cười thảm nói.
Hôm nay rơi vào kết cục này suy cho cùng là do hắn không biết trời cao đất dày tự chuốc lấy. Tiêu Thần khẽ thở dài, hắn đã sớm nói qua với Liễu Chử, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có kết quả như vậy.
Giờ phút này trong lời nói của hắn có ý tuyệt vọng, Tiêu Thần nhịn không được khẽ cười nói:
- Phiên Nhiên bây giờ đã gia nhập Yêu Nguyệt Tinh thần cung, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, ta chỉ là một tán tu nho nhỏ dựa vào cái gì chiếu cố nàng, sợ là ngày sau hữu duyên gặp lại, còn cần Phiên Nhiên giúp ta một phen.
Tiêu Thần cười khẽ lắc đầu, thần sắc cũng cực kỳ tự nhiên, không có chút nào lo âu bất an.
Thần sắc này rơi vào trong mắt Liễu Chử khiến hắn âm thầm ngưỡng mộ không thôi, riêng phần khí độ không quản thắng thua xem tất cả trước mắt như hư vô của thiếu niên trước mặt này đã muốn vượt qua hắn không biết mất phần.
- Ha ha, nhắc tới cũng có chút kỳ lạ, tuy Lưu Vân đạo hữu tu vi chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng ta chưa bao giờ có cảm giác xem thấu được đạo hữu. Cứ như là có một tầng sương mù đem đạo hữu chặt chẽ bao phủ ở bên trong, làm cho người ta nhìn không thấu .
Trong khi nói chuyện ánh mắt Liễu Chử sáng ngời, không chút che dấu dừng ở trên người Tiêu Thần.
- Trong lòng ta có một cảm giác cực kỳ rõ rệt, đạo hữu ngày sau thành tựu tất bất phàm, cho nên mới mở miệng thỉnh cầu.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ cười một tiếng, chắc do hắn ba lần bảy lượt gặp nguy cơ đều có thể thản nhiên đối mặt, mới khiến Liễu Chử sinh ra ý tưởng như vậy. Bất quá hắn cũng không vì thế mà đắc chí, lấy tu vi hắn hiện giờ dễ dàng diệt sát tu sĩ Kim Đan, chẳng lẽ còn vì sợ bọn hắn mà cảm thấy lo lắng.
- Tốt lắm, đạo hữu cứ an tâm chữa thương, ta cảm giác hắc vụ ngoài sơn cốc này không tầm thường, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có đại sự phát sinh, ngươi nên tranh thủ chút thời gian vận công chữa thương đi.
Nói xong, Tiêu Thần trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ hắc vụ đến tột cùng có nguy cơ gì, nhưng muốn lưu hắn lại còn chưa đủ uy lực.
Mắt thấy Tiêu Thần tiến vào điều tức, Liễu Chử thở dài trong lòng một tiếng, cũng tranh thủ thời gian dùng đan dược luyện hóa chữa thương. Tuy rằng sinh cơ mỏng manh, nhưng chỉ cần một khắc chưa tới tuyệt cảnh, hắn tự nhiên không muốn khoanh tay chịu chết.
Mà cùng lúc đó, bên trong sơn cốc ánh mắt đám tu sĩ vốn nhìn chăm chú hai người cũng chậm rãi thu hồi. Dù sao nơi này nguy cơ trùng trùng, không người nào nguyện ý lãng phí thời gian đặt mắt ở trên người hai tiểu tử Trúc Cơ kỳ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm chém giết bên trong hắc vụ cũng thưa thớt dần, càng khiến cho mọi người trong lòng thêm bất an nóng ruột!
Bọ ngựa bắt ve sầu, Hoàng Tước ở phía sau!
Hiện giờ bên trong hắc vụ đám tu sĩ trải qua một phen chém giết kịch liệt, pháp lực hẳn phải hao tổn không nhỏ, nếu giờ phút này tiến vào trong đó, tất nhiên có thể có được không ít thu hoạch!
Trong lòng đều có ý nghĩ này, mọi người tự nhiên không thể tiếp tục ngồi đó chờ đợi.
Ở bên trong sơn cốc này tuy rằng tu sĩ tam tông liên thủ thực lực cực mạnh. Nhưng hàng ngũ tán tu cũng không thiếu những tu sĩ Kim Đan kỳ, giờ phút này có ba gã tu sĩ Kim Đan cầm đầu, dẫn dắt hơn bốn mươi tên tu sĩ Trúc Cơ bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Không biết chư vị đạo hữu có nguyện ý rời cốc hay không, nếu có thì chúng ta có thể cùng đi, còn nếu chư vị không muốn, chúng ta chỉ đành đi trước.
Người nói chuyện sắc mặt trắng nõn, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ.
Đám người Lan Nhược Ly nghe vậy tất cả đều nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chần chờ, hơi trầm ngâm, Lan Nhược Ly khẽ lắc đầu, nói:
- Ta còn muốn chờ một lát, nếu đạo hữu muốn rời cốc xin cứ tự tiện.
Dương Phong cùng Tiếu Nguyệt nhìn nhau, hai bên đều nhìn ra tâm ý kiêng kị lẫn nhau, đối với quyết định của Lan Nhược Ly cũng âm thầm gật đầu trong lòng.
- Dương sư huynh, hiện giờ đám tu sĩ bên trong đã tới thời điểm tranh đoạt cuối cùng. Nếu chúng ta tiến vào đó tất có thể có những thu hoạch không nhỏ. Nếu hiện tại tiếp tục không ra tay chỉ sợ ngay cả một chút chuyện tốt đều không chiếm được!
Nguyễn Ngọc Linh hung hăng trừng mắt nhìn Lan Nhược Ly một cái, nhịn không được nói:
- Nếu đám người sư huynh không muốn tiến vào trong đó mạo hiểm, vậy muội sẽ tự tiến vào tìm tòi đến cùng.
- Ta muốn cùng mười vị đạo hữu xông vào hắc vụ, không biết chư vị đạo hữu có người nào nguyện ý đi cùng ta!
- Tính ta một suất!
Lời vừa dứt xong, từ trong Đại Đạo Tông một tu sĩ da ngăm đen bước ra, người này ánh mắt âm lệ, nói năng tiết kiệm lời, nhưng khí tức trên người cũng không kém, đạt tới cảnh giới Kim Đang trung kỳ đỉnh phong.
- Tiếu Nguyệt sư huynh sư đệ cũng muốn đi vào đó thử xem sao.
- Còn có ta!
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ những người Yêu Nguyệt cung ra mỗi phái còn lại đều có năm tên Kim Đan tu sĩ, muốn xông vào hắc vụ này.
Dương Phong cùng Tiếu Nguyệt hai người khẽ nhíu mày, cũng không có ngăn cản, chẳng qua dặn dò một phen, để cho mấy người bọn hắn cẩn thận chú ý từng việc nhỏ nhất, không để xảy ra việc ngoài ý muốn.
- Bọn ta nguyện theo chư vị tiền bối đi vào trong hắc vụ!
- Còn có chúng ta!
- Thỉnh tiền bối mang chúng ta tiến vào đó.
Có Kim Đan tu sĩ tam đại phái ra tay, đông đảo tu sĩ tán tu bên trong sơn cốc tự nhiên là không kìm nén được, lập tức gần như có trăm người hăng hái đứng ra, quyết định muốn tiến vào hắc vụ tranh đoạt bảo vật.
- Tốt, chư vị đạo hữu theo bọn ta cùng nhau tiến vào hắc vụ, bản thân ta muốn nhìn trong chuyện này đến tột cùng có gì nguy hiểm!
Được mọi người hưởng ứng, Nguyễn Ngọc Linh trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt đảo qua trên người Lan Nhược Ly, lập tức đột nhiên phất tay, khẽ quát:
- Xuất phát!
Hơn một trăm tu sĩ cầm trong tay pháp bảo sắc mặt cẩn thận bước vào bên trong hắc vụ, thân hình dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Hừ! Bất quá là một tiểu nha đầu gan nhỏ như chuột thôi, chờ ta phá tan hắc vụ giả thần giả quỷ này sẽ tiếp tục hảo hảo khiến ngươi nhục nhã một phen, bản thân ta muốn nhìn đến lúc đó ngươi còn cái gì để nói!
Nguyễn Ngọc Linh cầm trong tay một món pháp bảo bề ngoài hình thoi sáng tựa ngọc, chậm rãi đi trước dẫn dắt chúng tu sĩ. Tuy rằng trong lòng âm thầm nảy sinh oán độc, nhưng nàng không phải mười phần ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không cho rằng hắc vụ này chỉ để che tầm mắt của mọi người, trong mắt hiện lên cẩn thận tiến vào hắc vụ trước tiên.
Hô!
Vào thời khắc này, phía trước hắc vụ tách ra, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng Nguyễn Ngọc Linh vẫn mơ hồ chứng kiến một thân ảnh đang hướng nàng điên cuồng đánh tới.
- Hừ! Không biết sống chết, lại có thể dám ra tay với ta!
Tuy không thấy rõ, nhưng khí tức đối phương chỉ là cảnh giới Trúc Cơ nhỏ nhoi lại có thể dám động thủ với nàng. Nguyễn Ngọc Linh trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần tức giận, phất tay đánh ra một đạo kiếm khí hướng bóng người kia đánh tới. Chỉ là một kích tiện tay, nhưng người này nếu không né tránh tất nhiên sẽ nháy mắt bị thương nặng.
Nhưng bóng người dường như không để kiếm khí vào mắt, tốc độ ngược lại nhanh hơn vài phần, trong miệng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, đột nhiên tăng tốc hướng phía nàng phóng tới.
Phốc!
Kiếm khí chạm vào cơ thể dễ dàng như không hề có gì ngăn cản. Bóng người kia nháy mắt bị chém nửa người, nhưng người này vẫn chưa chết, ngược lại tiếp tục nhào tới bên người Nguyễn Ngọc Linh, đưa tay hung hăng chộp tới đôi mắt của nàng.
- A!
Đối mặt công kích hung hãn không sợ chết như thế, Nguyễn Ngọc Linh hiển nhiên chuẩn bị không tốt, kinh hô một tiếng. Vào lúc bàn tay kia sắp tới mặt nàng, tức thì cây trâm bạc cài đầu đột nhiên tản mát ra một tầng huỳnh quang đem bóng người kia nháy mắt hất văng ra!
- Đây là quỷ vật gì!
Nguyễn Ngọc Linh kinh hô một tiếng, vừa rồi áp sát bóng người kia, nàng phát hiện thứ công kích nàng là một khối thây khô có đôi mắt màu đỏ quỷ dị, thậm chí vừa rồi nàng phóng thích kiếm khí đem nửa người quái vật chém vỡ, nhưng từ đó lại không có một chút máu tươi nào chảy ra, hình như toàn bộ máu đều đã bị bốc hơi!
Nháy mắt cả người Nguyễn Ngọc Linh lạnh toát!
Mà cùng lúc đó, bên trong hắc vụ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dày đặc, một đám thây khô đủ loại với những con mắt màu đỏ quỷ dị từ chỗ sâu trong hắc vụ bước ra, trong miệng phát từng trận thanh âm như tiếng dã thú rít gào.
- Trời ơi, đây rốt cuộc là loại quái vật gì?
- Không phải quái vật! Là tu sĩ! Ngươi xem quần áo trên người bọn họ, rõ ràng chính là những tu sĩ vừa rồi tiến vào hắc vụ!
- Làm sao có thể, bọn hắn gặp phải sự tình gì, lại có thể biến thành cái dạng này, hơn nữa đối với chúng ta điên cuồng công kích!
- Nơi này u ám quỷ dị, mau mau lui lại không nên cùng bọn chúng đối chiến!
Cảm xúc kinh hoàng nảy đồng loạt sinh ra trong lòng đám tu sĩ, nhưng giờ phút này có chạy trốn cũng đã muộn!
Tiếng bước chân hỗn loạn từ bốn phương tám hướng truyền đến, bóng đen từ trong hắc vụ liên tiếp hiện ra, không biết có bao nhiêu quái vật như vậy tồn tại.
- Giết! Giết! Giết!
Mà vào thời khắc này, phía trước đám quái vật có tám đạo nhân ảnh hiện ra, theo khí tức trên người bọn chúng mà tra xét, đương nhiên đó là tu sĩ Kim Đan! Đám người Hách Minh Đầu cũng đang ở trong đó.
Bất quá giờ phút này bọn hắn tất cả đều biến thành thây khô, hốc mắt đỏ ngầu. Trong miệng phát ra tiếng gầm rít vô ý thức, sát khí vô tận từ trong cơ thể ầm ầm phát tán ra.
- Giết!
Ngay sau tiếng rít gào, vô số thây khô dưới sự dẫn dắt của tám gã cảnh giới Kim Đan theo bốn phương tám hướng mà tiến đến, hướng hơn một trăm tu sĩ lao đến!
Trong thời gian ngắn, từng đợt âm thanh rền vang thảm thiết vang lên!
- Mau lên, đám thây khô này hung hãn không sợ chết, chúng ta không phải là đối thủ, nhanh quay lại sơn cốc!
- Mẹ nó, đây rốt cuộc là cái địa phương quái quỷ gì!
- Mau mau rời đi, bọn ta. . A. . !
Từng trận kinh hô vang lên, đó là thanh âm bi thảm của không ít tu sĩ bị đám thây khô giết hại phát ra trước khi chết.
Toàn bộ tu sĩ tử vong thân thể rơi xuống mặt đất nhanh chóng khô quắt lại, máu như dung nhập vào mặt đất. Mà một lát sau, những thi thể đó kịch liệt run rẩy, lập tức lảo đảo đứng lên, rít gào hướng đám tu sĩ còn sống phóng tới!
- Chư vị đạo hữu, chúng ta liên thủ giết ra ngoài!
Nguyễn Ngọc Linh giờ phút này trên mặt tràn ngập kinh hoảng, ngay từ đầu nàng liền bị một thây khô cảnh giới Kim Đan cuốn lấy, đối phương hung hãn không sợ chết, liên tục ra đòn đoạt mạng, khiến nàng ở trong khoảng thời gian ngắn này mấy lần gặp phải hiểm cảnh sinh tử, giờ phút này nàng đã sớm sợ hãi vô cùng.
Vài tên tu sĩ Kim Đan nghe vậy nhất tề gật đầu, bay nhanh tới gần, đứng thành đoàn nhanh chóng lui về phía sau.
Về phần hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ, giờ phút này đám tu sĩ Kim Đan tự thân còn khó bảo toàn, tự nhiên không có tâm tư đi quản sống chết của bọn hắn.
- Chạy mau a, vài tu sĩ Kim Đan kia đều đi rồi, chúng ta lưu lại chính là chịu chết!
- Chạy mau!
Đám Trúc Cơ tu sĩ còn sống sót mắt thấy đám người Nguyễn Ngọc Linh chạy trốn, tâm thần nhất thời tan vỡ không còn chút chiến ý chật vật mà chạy. Nhưng tốc độ bọn hắn không nhanh, phần lớn bị mấy cổ thây khô vây quanh, nháy mắt bị giết chết tàn nhẫn.
Mỗi khối thi thể tu sĩ lảo đảo rơi xuống đất, tiên huyết đều không cánh mà bay, mà theo số lượng tử vong tăng lên, màu sắc mặt đất dần dần trở nên đỏ thẫm, hơn nữa lấy một loại tốc độ cực nhanh nhanh chóng lan ra phía ngoài.