Liên tiếp diệt sát Hoàng Tuyền tông hai đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lấy đi đạo khí Hoàng Tuyền đại ấn, Tiêu Thần triển lộ ra thần thông uy lực dĩ nhiên đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, tự nhiên hấp dẫn vô số chú ý.
Giờ phút này hắn dưới chân vừa động, mọi người ánh mắt cũng tùy theo đồng loạt chuyển dời đến chỗ Yêu Nguyệt Tionh Thần Cung, trong đó đủ ý hâm mộ ghen tị.
Lưu Vân này có thể nói là đỉnh phong cao thủ trong Tu Chân Giới, không tính Bất Trụy tu sĩ thì chính là tồn tại nổi trội nhất nhân gian, nếu nhân vật như vậy gia nhập vào Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung, chắc chắn môn phái này thực lực nhất thời tăng vọt.
Nhưng cho dù trông thấy mà thèm, bọn hắn lại cũng không có nửa điểm phương pháp, ai có thể giống như Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung đưa ra mỹ nhân Lan Nhược Ly giống như thần nữ.
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ trên thú liệp nghiễm tràng trong lòng đều nghĩ Tiêu Thần xuất thủ diệt sát đám người Hoàng Tuyền Tông, là bởi vì yêu mến Lan Nhược Ly, nhưng không ai biết, sự tình lại không phải là như vậy.
Bàn tay Tử Yên mềm vặn cùng một chỗ, môi cắn nhẹ, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhìn thấy nam tử chân đạp hư không mà đến, nếu nói trong nội tâm nàng không có nửa điểm xúc động thì tuyệt không có khả năng.
Luận tu vi, Tiêu Thần tuy rằng kém khá xa nàng, nhưng thần thông thủ đoạn so với nàng lại nửa điểm không kém, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều. Còn nữa, giữa hai người đã là một nửa phu thê, nếu tiếp tục Tiêu Thần vì nàng chiến thắng trở về, Tử Yên nhận Tiêu Thần, hai người chính thức xác lập quan hệ đạo lữ sẽ là một việc cực kỳ mỹ mãn.
Nhưng giờ phút này, Tử Yên nhìn thấy Lan Nhược Ly tràn ngập kinh hỉ mặt cười thẹn thùng, trong lòng khẽ trầm xuống. Nhược Ly từ nhỏ bơ vơ, tính khí kiên cường, hiện giờ hiển nhiên đã động tâm tư đối với Tiêu Thần, nếu trước mắt bao người đem việc này làm rõ, nàng sau này liệu sẽ ra sao? Thậm chí có thể sẽ có kẻ gây rối tuyên cáo Tử Yên tiên tử chiếm người trong lòng của đệ tử, như vậy trước tiên, uy áp của tông môn sẽ bị hao tổn lớn.
Trong đầu trăm ý niệm lưu chuyển, Tử Yên nhìn thấy Tiêu Thần đạp không thẳng đến nơi này, mắt đẹp hiện lên áy náy, lập tức dưới chân không để lại dấu vết từng bước lui về phía sau.
Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên người Tử Yên, đáy mắt che kín lửa nóng, dù thế nào, hắn cũng phải cho nàng một công đạo.
Nhưng vào thời khắc này, có một đạo nhân ảnh lao thẳng tới hắn, trong miệng phát ra tiếng quát oán độc chói tai.
- Tiểu tạp chủng, đi chết đi!
Người ra tay, chính là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ Hoàng Tuyền Tông.
Kẻ này sớm nhìn ra Tiêu Thần sau khi diệt sát Bạch Cốt chân quân bị hao tổn thật lớn, giờ phút này thừa dịp bất ngờ ngang nhiên ra tay, nếu có thể thành công đem đánh chết, chính là thiên đại công lao!
Nếu không cho dù hôm nay vô sự, trở về tông môn cũng sẽ bị nghiêm trị, kẻ này thoáng suy tư sau đó ngang nhiên ra tay.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thần thông đồng dạng không thể khinh thường, hơn nữa người này ôm tâm tư một kích tất sát, cho nên xuất thủ là đem hết toàn lực.
Pháp lực ba động mạnh mẽ từ phía sau lưng truyền tới, Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn bình tĩnh như trước, chưa lộ ra nửa điểm vẻ kinh hoảng.
Nhưng vào thời khắc này, một cỗ khủng bố uy áp nặng như núi nháy mắt từ cuối chân trời tán phát đến, ẩn chứa uy lực vô cùng, ầm ầm buông xuống.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia hoảng sợ ngẩng đầu, chứng kiến trên đỉnh đầu một pháp bảo hình viên gạch lớn hơn ba trăm trượng, toàn thân tản ra nồng đậm thổ hoàng sắc thần quang đang lơ lửng.
Người này sắc mặt sợ hãi, vội vã bỏ chạy, nhưng không gian quanh thân lại giống như bị trấn áp, hắn bị giữ nguyên tại chỗ không thể né tránh.
Oanh!
Trong tiếng nổ rung trời, Tiểu Chuyên giống như thượng cổ thần sơn nện xuống thú liệp nghiễm tràng, thổ hoàng sắc thần quang dọc theo mặt đất ầm ầm hướng bốn phương tám hướng bắn ra, trên đường nó đi qua, đất đá vỡ vụn quay cuồng, trong phạm vi trăm trượng thật giống như bị người sử dụng thần thông mạnh mẽ oanh kích phá hư. Vốn thú liệp nghiễm tràng đã tổn hại nghiêm trọng, rốt cục bị triệt để phá hư.
Về phần tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bị trấn áp bên dưới, tình trạng của hắn suy nghĩ là biết.
Tiểu Chuyên nháy mắt xuất thủ, đơn giản diệt sát tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thủ đoạn hung lệ như vậy, nhất thời khiến tất cả mọi người nơi này có cùng một suy nghĩ là kinh sợ, khiến một số người trong lòng có toan tính hoàn toàn tự dập tắt. Còn hạng người sinh lòng tà niệm, giờ phút này không khỏi sắc mặt tái nhợt, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Tiêu Thần nhíu mày, cước bộ tạm dừng, xoay người lại, ánh mắt lành lạnh dừng trên đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông.
- Nhân mã Hoàng Tuyền tông lập tức lăn khỏi Trấn Thú Sơn, nếu không đừng trách Lưu Vân xuất thủ vô tình.
Thanh âm bình thản, dưới pháp lực gia trì nháy mắt truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ, làm cho bọn họ sắc mặt tất cả đều biến đổi, ánh mắt lộ ra vẻ quái dị.
Đại lục Đông Nam vực tối cường tông môn Hoàng Tuyền Tông, hành sự từ trước đến nay âm độc bá đạo, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị người không chút lưu thể diện đuổi đi.
Hoàng Tuyền Tông một hàng tu sĩ nghe vậy sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, trong mắt lệ mang liên tiếp lóe ra, thân là môn nhân Hoàng Tuyền Tông, chưa từng có người dám cùng bọn chúng nói chuyện như vậy. Nhưng giờ phút này đối mặt Lưu Vân uy hiếp, bọn hắn có tức giận cũng không dám nói. Huyết Ngục lão tổ, Bạch Cốt chân quân hai tồn tại như vậy cũng vẫn lạc trong tay người kia, giờ nếu muốn diệt sát tất cả bọn hắn thì không nghi ngờ, tuyệt đối là việc cực kỳ thoải mái.
- Hừ! Lưu Vân đạo hữu trước diệt sát thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông, sau lại thêm trưởng lão Thương Cổ, đem mấy trăm năm tâm huyết chuẩn bị cho Bất Trụy động phủ của tông ta hoàn toàn phá hư. Hôm nay tại Trấn Thú Sơn, lại càng dựa vào tu vi liên sát Huyết Ngục lão tổ, Bạch Cốt chân quân hai vị thái thượng trưởng lão, việc này, Hoàng Tuyền Tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
- Cho dù đạo hữu tu vi cao thâm, nhưng cuối cùng có một ngày cũng sẽ vì những điều này mà trả giá đắc!
Trong đám tu sĩ Hoàng Tuyền tông, một lão giả sắc mặt tối tăm, râu tóc bạc trắng quát lạnh nói.
- Tu sĩ Hoàng Tuyền Tông các ngươi đều là loại ngu xuẩn như heo thế này sao?
- Cho dù Hoàng Tuyền Tông thế lớn, nhưng hôm nay tại Trấn Thú Sơn này, nếu ta muốn đem bọn ngươi toàn bộ lưu lại, chẳng lẽ còn có người xuất thủ cứu các ngươi? Nếu không có nửa điểm lực phản kháng, cũng đừng có cố gắng khiêu chiến nhẫn nại của ta.
- Hôm nay Lưu Vân ta không muốn đại khai sát giới, lập tức biến, trong vòng tam tức nếu vẫn còn trong tầm mắt ta, giết không tha!
Tu sĩ Hoàng Tuyền Tông nghe vậy sắc mặt đại biến, không dám tiếp tục dây dưa, xoay người kinh hoàng giống như chó nhà có tang, chạy vội ra xa, chỉ nháy mắt đã rời khỏi Trấn Thú Sơn, biến mất ở mênh mông hải vực, thẳng phương hướng Hãn Hải đại lục mà đi.
Một lời kinh sợ tu sĩ Hoàng Tuyền Tông, khiến chúng vỡ mật bỏ chạy, uy thế như vậy, khiến trong lòng mọi người nháy mắt thấy được hào hung.
Giải quyết việc này, Tiêu Thần nhíu mày, thoáng chần chờ, thân ảnh lại mờ đi, bay thẳng tới hướng Tử Yên.
Mà cùng lúc đó, Lan Nhược Ly trong mắt đẹp tia sáng kỳ dị lóng lánh liên tục, nhìn thấy Tiêu Thần từng bước đi tới, sắc mặt ửng hồng.
Mặc Chiến liếm liếm môi, thấp giọng nói:
- Oai hùng cái thế, đả bại hết cường địch đạp không mà quay về, có người đẹp thẹn thùng, hoan hỉ chờ đợi.
- Cảnh tượng như vậy, khiến người ngoài ao ước, Lưu Vân tiền bối, quả nhiên là thần tượng của ta.
Mặc Hề nghe vậy, đôi mắt to xinh đẹp giờ phút này nhắm hờ lại, trong đó hàn quang như đao, gào thét lui tới.
- Đại ca, ngươi đang nói cái gì?
Thanh âm ngọt ngào, nếu không phải người quen biết, chỉ sợ dưới thanh âm này xương cốt cũng phải mềm nhũn ra.
Mặc Chiến nghe vậy giật mình, sau đó vội lắc lắc đầu, giả ngây giả ngô, cũng chỉ đến thế.
Chứng kiến kết cục thê thảm của Mặc Chiến, xung quanh Hắc Thiết cùng đám Huyền Vũ thành viên Bàn Thạch tự nhiên là đưa mắt nhìn nhau không dám mở miệng, sợ đắc tội vị đại tiểu thư này.
Mặc Hề hung hăng thu hồi tầm mắt, cái đầu nhỏ nhắn cúi thấp để không cho ai chứng kiến cặp mắt đã đỏ lên.
Mặc Chiến thấy thế trong lòng âm thầm lắc đầu thở dài.
Đang lúc mọi người nghĩ sắp trình diễn một hồi hoàn mỹ kết cục, Tử Yên tiên tử bỗng nhiên tiến lên từng bước, ánh mắt bình tĩnh, môi anh đào khẽ mở thản nhiên nói:
- Lưu Vân Đạo hữu, Tử Yên đã hỏi qua Nhược Ly đồ nhi, trong nội tâm nàng quả thực có ý với đạo hữu, đạo hữu đã vì nàng xuất thủ, hẳn cũng cực kỳ thích nàng, một khi đã như vậy, hôm nay ta liền đem đồ nhi này gả cho đạo hữu, như thế được không?
Tử Yên tiên tử đột nhiên mở miệng, Tiêu Thần nhíu mày, lập tức dừng bước lại, ánh mắt bình thản nhìn lên gương mặt quen thuộc, nhưng giờ giống như hoa trong kiếng trăng trong nước không thể chạm tới.
Lan Nhược Ly chưa từng nghĩ đến sư tôn sẽ mở miệng như thế, lập tức xấu hổ vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên, đầu cúi thấp, nhưng không hề phản bác, bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt mọi người, khiến lòng người ghen tị.
Mỹ nhân thẹn thùng chờ đợi, biểu hiện này đã hoàn toàn tỏ rõ tâm ý, vô luận là ai, cũng không thể cự tuyệt hấp dẫn như vậy.
Quân Ly tiên tử đôi mày thanh tú hơi nhăn lại, hôm nay Tử Yên làm việc có chút khác hẳn với thường ngày, nhưng nàng cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, tiến lên từng bước, khẽ cười nói:
- Lưu Vân đạo hữu, nếu quả thật có ý với Nhược Ly, mời trong một ngày gần đây tới Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung ta trao đổi việc kết thân đạo lữ.
- Việc này với Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung ta mà nói cực kỳ trọng yếu, tất nhiên là muốn chiêu cáo thiên hạ, mời đồng đạo tiến đến dự lễ.
Về phần đám người Huyễn Nguyệt tiên tử phía sau, tất cả đều để lộ sắc mặt vui mừng, kết cục như vậy, thật đúng là viên mãn hoan hỉ. Lan Nhược Ly tìm được lang quân như ý, Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung cũng có thêm một đỉnh cấp cao thủ.
Nhưng giờ phút này, không ai phát hiện ánh mắt Tiêu Thần hơi trở nên ảm đạm.
Sau khi thanh âm kia hạ xuống, Tiêu Thần nhíu mày, ánh mắt dừng trên người Tử Yên, thật lâu không có mở miệng, không khí giữa nghiễm tràng cũng dần dần an tĩnh lại, mọi người đều nhận thấy được khác thường trong chuyện này, ánh mắt bất giác lộ ra vài phần vẻ nghi hoặc.
Tử Yên trong lòng cấp bách, thấy Tiêu Thần ngây người vẫn không mở miệng, môi anh đào lại mở ra, thúc giục nói:
- Không biết ý của Lưu Vân đạo hữu thế nào?
Tiêu Thần được nghe lời ấy, thân thể có chút chấn động, hình như lúc này mới hồi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn Tử Yên một cái thật sâu, sau đó hạ tầm mắt xuống, thấp giọng nói:
- Tử Yên đạo hữu thật sự hy vọng ta cùng với lệnh đồ kết làm đạo lữ sao?
Thanh âm bình thản, nhưng khi rơi vào tai Tử Yên, lại khiến tâm hồn thiếu nữ run lên, tiếp đó sắc mặt trắng bệch, nhưng như cũ miễn cưỡng cười nói:
- Đó là hiển nhiên, Lưu Vân đạo hữu xuất thủ, hẳn là trong lòng vô cùng ưa thích Nhược Ly.
- Đồ nhi của ta cũng có hảo cảm với ngươi, kết cục như thế, Tử Yên tự nhiên vui mừng chứng kiến.
Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc, lát sau chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt thần sắc bình đạm, khiến không ai từ đó nhìn ra chút đầu mối nào.
Hắn đột nhiên cười khẽ, chắp tay nói:
- Việc này sợ là chư vị hiểu lầm.
- Nhược Ly tiên tử đúng thật là mỹ nhân giống như thần nữ, thế gian hiếm có, nhưng Lưu Vân trong lòng đối với nàng không có chút ý nghĩ nào khác.
- Tại hạ nhiều năm trước, từng thiếu Tử Yên tiên tử một phần nhân tình, việc này hẳn tiên tử sớm đã không còn nhớ, nhưng Lưu Vân lại khắc trong tâm khảm không dám có nửa điểm quên.
- Sở dĩ hôm nay tại hạ xuất thủ, là muốn đem phần nhân tình kia trả lại, để tránh trong lòng luôn luôn nhớ mãi không quên, cản trở tu vi đề thăng.
Tiêu Thần nói tới đây, hơi trầm ngâm, ánh mắt đối diện cùng Tử Yên, khẽ cười nói:
- Hôm nay nếu nhân tình đã trả, tại hạ liền không thể ở lại, xin cáo từ.
Nói xong, Tiêu Thần khẽ xoay người, cười dài mà đi, độn quang lóe lên, thoáng cái đã biến mất.
Người đã đi, nhưng tiếng cười như trước quanh quẩn không ngớt trong thiên địa.
Tuy là tiếng cười, nhưng trong đó chứa vô tận chua xót, giống như rượu, cần tinh tế thưởng thức, mới có thể nhận thấy đủ loại mùi vị ẩn chứa bên trong đó.
Phía trên Trấn Thú Sơn, Tử Yên mặt đẹp trở nên trắng bệch, lúc nghe được những lời như oán trách của Tiêu Thần, tâm hồn thiếu nữ nhất thời như bị hung hăng vặn vẹo, đau đớn tê tâm liệt phế.