Một đạo cầu vồng màu xanh phá không mà tới, uy áp nhàn nhạt tràn ngập không gian, đủ để khiến cho bất kỳ tu sĩ nào nơi đây đều phải biến sắc, vội vàng tránh ra, không dám ngăn trở.
Tiến về phía trước một chút, độn quang thu liễm lại hạ xuống một đỉnh núi, từ nơi đó một tu sĩ áo xanh bước ra.
Tiêu Thần ánh mắt lóe lên, thần thức lướt qua xung quanh, không phát hiện có gì khác thường, bèn vung ống tay áo lên đánh ra mấy đạo Canh Kim kiếm quang, thời gian khoảng một hơi thở thì hiện ra một động phủ thô sơ. Hắn vung tay áo xua đi đá vụn, sau đó tiến vào cửa động, lại phất tay bày ra cấm chế, mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa.
Khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối Bảo Châu để chiếu sáng từ trong trữ vật giới chỉ.
- Quản Trọng này có thể giao dịch cùng Chiến Liệt Thương, chính là một tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ, thì tất nhiên trong người phải có bảo vật, chỉ là không biết đó là bảo vật gì đây?
Tiêu Thần trở tay, lấy ra trước mặt hơn mười túi đựng đồ, phía trước tuy có cấm chế, nhưng trong mắt hắn cũng không đáng nhắc tới, phất tay một cái là loại trừ toàn bộ, sau đó tản ra thần thức thăm dò bên trong.
Trong chốc lát, Tiêu Thần trên mặt lộ vẻ kinh nghi, tay cầm lấy một túi đựng đồ còn lại, không phải là của Quản Trọng kia, mà là của một Bất Trụy tu sĩ Tử Tiêu Tông.
Túi đựng đồ này ban đầu dùng thần thức kiểm tra thì không có gì đặc biệt, bên trong chẳng qua cũng chỉ là mấy vật phẩm thông thường cùng một chút hạ phẩm linh thạch, linh khí cùng bùa chú cấp thấp, những đồ này tất nhiên Tiêu Thần không để ý tới nên đem bỏ sang một bên. Sau đó sắc mặt Tiêu Thần liền ngưng trọng phát ra thần thức vào túi trữ vật trống rỗng, hai mắt khép hờ, khẽ cau mày. Một lát sau trên mặt Tiêu Thần lộ vẻ khác thường, hai mắt mở ra, than nhẹ:
- Giấu diếm kỹ như vậy, xem ra bảo vật kia ở ngay trong đây rồi.
Nói xong Tiêu Thần đột nhiên vận lực.
Bất Trụy tu sĩ ra tay làm sao cái túi trữ vật này có thể chịu được nên trong nháy mắt liền bị phá hủy. Túi trữ vật vốn là một loại không gian trận pháp cấp thấp tạo nên, khuếch trương không gian lưu trữ vật phẩm, nếu trận pháp bị hủy, vật phẩm bên trong sẽ rơi vào không gian hỗn độn, không cách nào tìm được. Nhưng lúc này Tiêu Thần sau khi phá hủy trận pháp, túi trữ vật chợt phát ra một tia ba động kỳ lạ, không gian bên trong cũng theo đó mà dao động.
Tiêu Thần sắc mặt nghiêm nghị, cực kỳ cẩn trọng.
Ba!
Đột nhiên không gian phát ra tiếng vỡ vụn, một tiểu hắc động bằng miệng chén hiện ra. Hắc động này vừa xuất hiện liền khiến sóng gió nổi lên, cửa động lập tức thu nhỏ lại, giống như sắp biến mất. Tiêu Thần sắc mặt hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, bàn tay thò vào trong hắc động nhỏ kia, muốn đem toàn bộ sức mạnh của Bất Trụy tu sĩ ngăn cản hắc động đang nhỏ dần này trấn áp.
Thời gian dần trôi qua, Tiêu Thần thu tay lại, hắc động trước mặt đã biến mất.
Mở bàn tay ra, trên đó là một quả cầu đen thui như cục đá, thần thức lướt qua cũng không phát hiện ra nửa điểm khác thường.
Tiêu Thần cau mày, hao phí công sức như vậy chẳng lẽ chỉ để dấu một cục đá? Vật này ắt có chỗ quái dị. Cục đá mặc dù đen thui, nhưng sờ vào lại thấy mát mẻ như ngọc thạch, thể tích ước chừng bằng quả hạch đào nhỏ, khối lượng cũng không nhẹ, Tiêu Thần có nhục thân trung phẩm mà đem cầm cũng cảm thấy nặng trịch. Tiêu Thần hơi chần chờ nhưng ngay sau đó thì ánh mắt ngưng tụ, lực bàn tay tăng thêm dần dần tới hết sức có thể cũng không thể đem nó tàn phá nửa điểm.
- Thần thức không thể tiến vào, ngoại lực lại không thể gây tổn hại.
Tiêu Thần cau mày rồi đem pháp lực thử dò xét. Pháp lực dung nhập vào như ném đá xuống biển, không có chút ba động khác thường nào, thậm chí màu sắc hắc thạch cũng không đổi. Tiêu Thần nhíu mày, nếu có thể hấp thu pháp lực thì chứng tỏ vật này là một pháp bảo, bèn mạnh mẽ vận chuyển pháp lực đưa vào. Thời gian cứ trôi qua từng chút một, Tiêu Thần sắc mặt dần khó coi, hắn đã dốc hơn nửa số pháp lực vào trong cục đá nhưng nó vẫn giống như cái động không đáy, pháp lực khổng lồ như vậy cũng không lay động được chút nào.
Đúng lúc Tiêu Thần chuẩn bị từ bỏ, chợt cục đá kia hiện lên một đạo ngân quang cực nhỏ, lóe lên rồi lập tức biến mất, nếu không phải Tiêu Thần vẫn chăm chú nhìn thì căn bản không thể
thấy được. Một tia ngân quang này tuy tầm thường nhỏ bé nhưng lại có sức kích thích rất lớn với Tiêu Thần, xem ra phương pháp không sai, kiên
trì nhất định có thể tìm ra bí mật của viên đá.
- Ta đã đưa pháp lực vào nhiều như vậy mà vẫn chưa khởi động được pháp bảo này, thực không tưởng tượng nổi vật này là dạng pháp bảo cấp bậc nào đây?
Tiêu Thần mở túi trữ vật lấy ra một huyết ngọc Long Nha Mễ, luyện hóa sinh cơ thành pháp lực, bổ sung hao tổn trong lần quán chú vừa rồi. Tia ngân quang càng lúc càng nhiều hơn, từ từ tràn ngập cả cục đá, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, nhưng dù vậy cục đá này vẫn chưa có gì thay đổi, vẫn không phát ra một chút ba động nào.
Tiêu Thần sắc mặt dần tái đi, mặc dù có huyết ngọc Long Nha Mễ song pháp lực cơ thể hắn vẫn không ngừng giảm dần, nhưng vẻ bình tĩnh trong ánh mắt vẫn không thay đổi.
Một tia ngân quang cuối cùng lóe lên, đem toàn bộ cục đá đen bao trùm, hóa thành một quả cầu màu bạc, sặc sỡ lóa mắt, một tia ba động bí ẩn chậm rãi phát ra. Cùng lúc ánh bạc trên cục đá càng mãnh liệt, tỏa sáng toàn bộ hắc động, Tiêu Thần vội lấy tay che mắt lại, sau đó một lúc ánh sáng dần dịu lại.
Đợi đến khi ánh bạc tiêu thất trong bóng tối, thân ảnh Tiêu Thần cũng không còn đó nữa, cục đá rơi xuống đất, đen thui, giống hệt một hòn đá tầm thường.
………
Tiêu Thần mặt trầm như nước, ánh mắt âm u lộ ra tia cẩn trọng, thần thức quét qua cũng không phát hiện nửa điểm khác thường, trong lòng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đưa mắt nhìn lại, giờ phút này hắn đang ở trong một cung điện xa hoa lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, giống như cung điện trên thiên đường vậy.
Phía trước là hàng ngàn bậc thang thẳng tới cửa chính.
Ngẩng đầu lên.
Tấm biển nhỏ treo trên cao khoảng mười trượng, hiện lên bốn chữ màu tím tôn quý: “Tả Mi Đạo Tràng”.
Thể chữ khuếch trương cực kỳ ngang tàng, nét chữ mạnh mẽ như đóng dấu lên vậy. Dù không ẩn chứa uy áp của đại đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra người viết kia là người hào phòng, không câu nệ kiêng kị gì cả.
- Tả Mi Đạo Tràng?
Tiêu Thần cau mày, xoay người nhìn ra xung quanh, một vùng trời mênh mông mờ mịt, thần thức tỏa ra cũng không thể nhìn được, giống như nơi đây chỉ có duy nhất Tả Mi Đạo Tràng, không có thứ gì khác tồn tại.
- Cho dù đây là nơi nào, nếu đã đến thì phải vào trong xem xét cẩn thận mới được, không biết chừng lại có thu hoạch.
Tiêu Thần trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cất bước lên bậc thang.
Một chân bước lên, Tiêu Thần mặt biến sắc, tròng mắt lộ vẻ thận trọng. Uy áp như thủy triều từ bốn phương tám hướng đổ tới, mênh mông bá đạo, liên miên không dứt, như muốn đẩy hắn từ trên bậc đá xuống.
- Lực đạo quá mạnh, sợ rằng cho dù là Nguyên Anh tu sĩ dưới áp lực này cũng phải lui lại.
Tiêu Thần trong lòng hơi kinh ngạc, ánh mắt âm trầm bất định, tầng thang đầu tiên đã như vậy thì các tầng sau hẳn sẽ càng mạnh mẽ hơn.
- Tiêu Thần ta bước vào con đường đại đạo, từ trước đến nay gặp vô số hiểm cảnh, hôm nay làm sao có thể bị một cái bậc thang dọa lui được! Tả Mi Đạo Tràng, Tiêu Thần quyết phải vào trong xem một chuyến, nơi này rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì đây.
Sắc mặt cẩn trọng, bước từng bước về phía trước, mặc dù tám mặt uy áp tựa như Thái Sơn, nhưng Tiêu Thần vẫn vững như cột trời, lù lù không chút lay động. Theo việc không ngừng bước tới của hắn, áp lực kia cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Năm trăm bậc.
Đến lúc này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Nguyên Anh tu sĩ, cho dù là sắp vào Bất Trụy cũng phải thổ huyết mà lui.
Tiêu Thần dừng lại giây lát, lại bước thêm. Năm trăm linh một bước, sắc mặt hắn trầm xuống, tròng mắt càng thêm vẻ nặng nề. Áp lực đột nhiên tăng vọi, đã đến giới hạn của Bất Trụy tu sĩ. Nguyên Anh tu sĩ ở đây chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị áp lực xé nát. Dừng lại chốc lát, Tiêu Thần lại tiếp tục đi, lúc này mỗi bước đều vô cùng khổ cực, nguyên thần trong cơ thể hao tổn càng lúc càng nghiêm trọng.
Bước thêm năm mươi bước, Tiêu Thần dừng lại, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi, thân thể lảo đảo muốn ngã nên đành khoanh chân ngồi xuống, cố gắng ngăn cản áp lực đồng thời khôi phục nguyên thần. Nhưng với hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây, Tiêu Thần cũng phải mất nửa canh giờ mới bước vào được trạng thái tu luyện.
Hai ngày sau.
Tiêu Thần mở mắt, nguyên thần pháp lực đã khôi phục toàn bộ, đôi mắt ngập tràn sinh cơ, ôn hòa nội liễm nhưng kiên định vô cùng.
- Chỉ là một cái cầu thang, làm sao ngăn được ta!
Tiêu Thần trong lòng bùng lên chiến ý, chân lại bước tiếp, áp lực bàng bạc từ bốn phương tám hướng đổ tới không ngừng tựa như kinh đào hải lãng (như song biển ập đến không ngừng nghỉ). Tiêu Thần sắc mặt kiên định, dù bước đi chậm chạp nhưng lại cực kỳ vững vàng. Bước thêm năm mươi bước nguyên thần đã không còn bao nhiêu nên lại ngồi xuống khoanh chân tu luyện khôi phục pháp lực.
Thêm hai ngày, lại đứng dậy, lại bước đi.
Nhiều lần như vậy, nghỉ một chút đi một chút, cũng chẳng biết đã bao lâu, Tiêu Thần thân thể chấn động, khó khăn lắm mới đứng vững được, ổn định lại thân hình. Nơi này đã chỉ còn cách đỉnh tận cùng mười bậc, nhưng áp lực mạnh mẽ hơn trước vô số lần, hắn giờ phút này có thể không bị đẩy lùi đã là cực kỳ khó khăn, muốn tiến thêm là không thể. Lại khoanh chân ngồi xuống, dần thích ứng hoàn cảnh rồi sau đó lại nhập định, chờ đợi khôi phục.
Hai ngày sau, Tiêu Thần sắc mặt nghiêm cẩn nhìn mười bậc thang cuối, ánh mắt chợi lóe lên vẻ kiên định, bước lên một chân.
Ầm!
Áp lực tàn phá khủng khiếp, Tiêu Thần trong miệng rên một tiếng, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không hề có ý rút lui. Đứng trong áp lực tìm cơ hội, chợt Tiêu Thần đáy mắt có chút kinh nghi, chân còn lại tiến tiếp một bước, hoàn toàn đứng ở tầng chín trăm chín mươi mốt. Tuy áp lực mạnh hơn một chút, nhưng hắn vẫn chịu được.
Chín trăm chín mươi hai.
Tiêu Thần sắc mặt trắng bệnh, trán đổ mồ hôi hột như tắm, ướt thẫm chiếc áo bào màu xanh.
- Tiến lên một tầng nữa!
Tiêu Thần mắt tràn ngập sự kiên quyết, áp lực càng mạnh mẽ càng kích thích hắn.
Chín trăm chín mươi ba.
Hự!
Tiêu Thần tái mặt, vội khoanh chân ngồi xuống, chỉ là ba bậc thang nhưng đối với Tiêu Thần lúc này không khác gì cuộc chiến sinh tử, nguyên thần pháp lực đã tổn thương nghiêm trọng.
Ngồi xuống nghỉ, lại tiếp tục bước đi.
Từ tầng chín trăm chín mươi ba, áp lực mạnh hơn rất nhiều, mỗi tầng đều phải nghỉ một lần mới lại bước tiếp. Không biết qua bao lâu, Tiêu Thần đã đứng tại tầng chín trăm chín mươi chín, một bước nữa là ngàn bậc, nếu thất bại lúc này thì mọi công sức coi như trôi theo nước, hơn nữa bị áp lực phản phệ thì thương thế sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Tính tung boom mà lượng thanks chẳng thấy hơn thế này cũng chán.