Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 567: Một ngày. (1)

Chương 567: Một ngày. (1)

Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ hư không nhẹ nhàng truyền đến, nghe tiếng thở dài này thân thể Tiêu Thần đột nhiên trở nên căng thẳng, dừng lại bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thanh âm thở dài này vẫn lưu lại trong ký ức của hắn, chính vì âm thanh này xuất hiện mà bản thân hắn mới ở mảnh rừng trúc này và chết ở trong đó không thể ra ngoài.

Mộ Trúc!

Ánh mắt nhìn đến thân ảnh một nam tử hoàn mỹ hiện lên ở hư không, Tiêu Thần mặc dù đã suy yếu đến mức không chịu nổi nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người dậy. Bất kể đối phương là vì nguyên nhân nào mà hiện thân nhưng hắn quyết không thể để bộ dáng mềm yếu của bản thân xuất hiện trước mặt nam tử này, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất dù có chết cũng phải đứng thẳng! Tiêu Thần không hề nảy sinh ý niệm quỳ xuống cầu xin tha mạng cho bản thân, tu vi ở loại cảnh giới như hắn thì tâm trí phải vững như bàn thạch, không thể dễ dàng thay đổi vì người ngoài.

Ánh mắt của Mộ Trúc đầy phức tạp khi nhìn tới thân ảnh Tiêu Thần, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng nam tử vẫn không thể hiểu vì sao nhân tộc tu sĩ này rõ ràng đã đạt đến cực hạn nhưng vẫn có thể kiên trì mà bước về phía trước không hề ngã xuống! Có lẽ, trong lòng hắn cũng có sự cố chấp, có điều không cam lòng sao!

Mộ Trúc thở dài một tiếng đột nhiên mở miệng nói:

- Tu sĩ nhân loại, ở trong trúc viên của ta mà sống được bảy ngày ngươi là người đầu tiên. Cho nên ta rất vinh hạnh nói cho ngươi biết, ngươi đã vượt qua lời thề của ta.

Mộ Trúc vốn là đã chết rồi, hiện tại lưu lại chỉ là một phần ý niệm không cam lòng, lay lắt ở lại trong trúc viên này, hắn vốn đã rất tĩnh mịch trong vô tận năm tháng và hắn đã sớm muốn được an nghỉ. Cho nên sáng chế thử trúc viên này, nhân tiện lập lời thề, phàm những ai tiến vào trúc lâm nhưng có thể sống sót sau bảy ngày hắn liền buông tha cho chấp niệm, bình yên tiêu tán.

Dù sao, Mộ Trúc chân chính đã chết từ vài vạn năm về trước rồi, chết trên tay của nữ nhân mình yêu mến nhất ... Mà hắn, chỉ vì không cam lòng mà còn sót lại một tia ý niệm, mặc dù cùng Mộ Trúc khi còn sống giống nhau như đúc, nhưng chung quy vẫn không phải hắn.

- Cứ như vậy tiêu tán, thật ra thì cũng tốt, nhưng trước đó còn phải làm một việc.

Mộ Trúc ngẩng đầu lên cười khẽ, sáng lạn ấm áp.

- Một ngày.

- Giờ này ngày mai, nếu như ngươi còn chưa ngã xuống, lúc đó sẽ được khôi phục tự do, nếu tới ngày thứ chín mà còn không chết sẽ nhận được phần thưởng lớn.

Nói xong bóng người biến mất, xung quanh yên tĩnh không bóng người.

Tiêu Thần nhăn mặt, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự tình đã xuất hiện chút biến chuyển

- Một ngày sao? Bất kể chuyện này thật giả, ta cũng không có sự lựa chọn khác, liền đi thẳng xuống dưới...

Thanh âm dần thấp xuống đến không thể nghe nổi, đơn giản, thống khổ, chết lặng, tiếng bước chân kiên định trong rừng trúc vang vọng quanh quẩn.

Ba! Ba!

……….

Ở một nơi sâu trong trúc viên có một tòa trúc lâu, cách đó không xa còn có một hồ nước nhỏ, mặc dù có vẻ âm u nhưng giờ phút này bên kia hồ đang có một cô gái với y phục vẫn còn dính máu đang tươi cười, điều này khiến nơi đây có thêm vài phần sinh khí.

- Mộ Trúc ca ca, ngươi làm sao lại thất thần vậy, đang suy nghĩ chuyện gì?

Mộ Hoa cười khẽ, đôi mắt cong cong xinh đẹp, toàn bộ không có một chút hung sát của lúc trước, nhu thuận động lòng người.

Mộ Trúc dừng lại, đồng thời quét ánh mắt tới, khóe miệng lộ ra nụ cười có phần ôn hòa:

- Không có, đang nghĩ tới chuyện tình của chúng ta khi trước.

- Mộ Hoa, muội không phải rất muốn biết chuyện tình khi chúng ta còn sống hay sao, hôm nay ca ca sẽ nói cho muội biết.

Mộ Hoa gật đầu cười, đôi mắt càng thêm phần ôn hòa, lộ ra một chút say đắm, mặc dù chẳng biết tại sao Mộ Trúc ca ca đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ.

Hai người ngồi xuống, ánh mắt rơi trên mặt hồ nước... Dòng nước tinh khiết không có một chút tạp chất, dĩ nhiên cũng không có sự sống.

- Thật lâu lúc trước, chúng ta có một cuộc sống trong ngôi làng nho nhỏ, có cha mẹ, có người thân, an nhàn bình yên vui mừng. Sau này tu luyện tiên pháp, ta và muội cùng mấy trăm đứa nhỏ trong tộc bị đưa lên núi. Ta nhớ được rất rõ ràng, khi rời đi cha mẹ trên mặt rất kiêu ngạo, với việc sinh ra được hai đứa có khả năng tu tiên chắc chắn bọn họ trong lòng thực sự kiêu ngạo.

………

- Chúng ta lên trên núi bắt đầu tu luyện. Lúc đầu ta và muội cũng không có biểu hiện tốt, cho nên bị kẻ khác khi dễ, nhưng tới khi một lần muội bị bọn người đệ tử chi trưởng chặn đường vào buổi tối muốn làm loạn, ca ca lúc ấy rất nóng đầu, sau đó liền cái gì cũng không biết.

Về sau mới nghe người ta nói, mấy người đệ tử chi trưởng cùng đồng bọn toàn bộ chết hết, máu thịt bay tứ tung lộn xộn một mảnh. Sự tình gây ra huyên náo rất lớn, mặc dù rất nhiều người muốn ca ca chết đi, nhưng không biết tại sao hay là không truy cứu, rồi sau đó... Ca ca vẫn rất cố gắng tu luyện, bởi vì muốn được bảo vệ muội muội của mình, không để cho nàng bị một chút thương tổn nào.

- Từ đó về sau, ca ca trở nên rất chói mắt, trở thành đối tượng được rất nhiều người trong tộc hâm mộ, tu vi cũng càng ngày càng cao càng ngày càng lợi hại, vẫn chỉ là muốn bảo vệ muội muội của mình, không có những ý nghĩ khác.

……….

- Đã qua rất lâu rồi, ca ca đã trở thành người lợi hại nhất trong toàn bộ gia tộc, mà Mộ Hoa lại tu luyện rất bình tĩnh, vốn cho là cuộc sống bình an sẽ dần dần trôi qua đi, nhưng chiến tranh lại ập tới mà không có báo trước. Cũng chính tại cuộc chiến tranh này, Mộ Trúc ca ca đã quen một người con gái khác, nàng tên là Tây Phi, một cô gái vô cùng xinh đẹp.

- Từ khi đó trở đi, ca ca mới hiểu được từ khi hắn tu tiên tới nay, ngoài trừ muội muội của mình ra trên đời vẫn còn người con gái đáng giá để cho hắn bảo vệ. Hai người kết làm đạo lữ, mặc dù chiến tranh rất là tàn khốc, nhưng hai người rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhau.

- Nhưng về sau, trong một đêm quyết chiến, Tây Phi âm thầm hạ độc thủ với ca ca, ba tu sĩ phía địch là tu sĩ đồng cấp với ca ca, mặc dù ta không phải là đối thủ nhưng vẫn đem toàn bộ bọn họ diệt sát, nhưng cuối cùng ta vẫn phải chết trong tay của Tây Phi. Nhưng mãi cho tới khi chết, ta đối với Tây Phi vẫn không có một chút hận thù, chỉ là muốn biết vì cái gì mà nàng lại như vậy?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch