Tùy theo khí tức Ngu Cơ yếu dần đi , lốc xoáy đen nhánh lớn mấy trượng từ từ co rút lại, ma ảnh vọt ra cũng càng ngày càng ít.
-Đúng là châu chấu đá xe, bằng vào ngươi mà cũng đòi cản trở ta ư!
Lý Tuần khẽ cười một tiếng,phất tay đánh vài đạo linh lực vào bên trong Phật châu.Phật châu nhận được linh lực, nhất thời Phật quang đại phóng, đem Ma Ảnh chung quanh toàn bộ diệt sát.
Ba!
Cùng lúc đó, lốc xoáy kia đột nhiên chấn động, lập tức từ giữa vỡ ra, nhanh chóng tiêu tán không thấy đâu nữa. Khí tức của Ngu Cơ lại càng thêm yếu ớt, thân thể dường như cũng càng lúc càng trở nên hư ảo.
Ngay lúc đó, Phật châu đột nhiên lóe lên, tại đỉnh đầu nàng, phóng xuất từng trận Phật quang, đem nàng bao phủ bên trong.
Trên mặt Ngu Cơ lộ ra vài phần thống khổ, dưới tác dụng của Phật quang trên người nàng không ngừng toát ra ma khí, thân thể càng lúc càng mờ đi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Lý Tuần thấy thế gật đầu hài lòng. Nếu không phải hắn cơ duyên xảo hợp chiếm được Phật bảo, sợ rằng hôm nay muốn thu thập quỷ nô cũng phải tốn không ít công sức. Nếu đã không có người ngăn cản, tự nhiên là đến thời khắc thu hoạch.
- Đi!
Một đạo pháp quyết đánh ra, hỏa hồng phi đao chợt lóe lên rồi biến mất.
Lý Tuần nhịn không được trên khóe miệng lộ ra vài phần cười nhạt. Hắn thậm chí đã muốn thấy được đầu Tiêu Thần bị chém xuống, tiên huyết từ cổ phun trào. Nhưng ngay sau đó, vẻ cười nhạt trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất, thay vào đó ý kinh sợ vô bì.
Chỉ thấy hảo hồng phi đao sau khi tới cách thân thể Tiêu Thần ba thước, lại quỷ dị yên lặng bất động, dường như có một bàn tay vô hình đem nó trói chặt, mà đôi mắt Tiêu Thần đang nhắm chặt vào thời khắc này cũng chậm rãi mở ra, tức thì từ trong đó lóe lên hai đạo lãng mang. Một cỗ linh lực uy áp mạnh mẽ khổng lồ từ trong cơ thể bốc lên, như một con cự thú đột nhiên thức tỉnh, chậm rãi phóng thích vẻ dữ tợn của mình.
- Chạy
Lý Tuần không chút do dự quay người hướng ra ngoài bỏ chạy, đồng thời trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một loạt phù lục dán vào chân, khiến tốc độ chạy trốn tăng vọt ba phần.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ băng lãnh, khẽ quát một tiếng:
-Ngươi đừng hòng trốn thoát!
Đang lúc chạy trốn, Lý Tuần nghe được lời ấy trong lòng sinh ra sợ hãi, tốc độ lại càng nhanh hơn. Nhưng đúng thời khắc đó, hắn đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, lạc ấn nguyên thần hắn khắc trên linh khí đã hoàn toàn bị hủy.
-Người này trong nháy mắt có thể hủy diệt dấu ấn linh khí của ta ở trên thần thức,thực lực ít nhất đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ!Người này quá mạnh,ta tuyệt đối không phải là đối thủ,mau trốn thôi!
Bất quá vào thời khắc này , trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một đạo hư ảnh,Tiêu Thần đã đứng chắn trước mặt hắn.
-Đạo hữu xin nghe tại hạ giải thích, ta nghĩ trong chuyện này tất có hiểu lầm. Ta tới chỗ này phát hiện đạo hữu hình như bị trọng thương hôn mê bất tỉnh,đang muốn xuất thủ tương trợ cũng phát hiện một quỷ vật ở bên người đạo hữu . . Ta vốn tưởng rằng nàng cố ý hại ngươi, nên mới cùng nàng động thủ, trong lòng tuyệt đối không có ác ý, xin đạo hữu hiều cho. Giờ phút này Lý Tuần thấy chạy trốn vô vọng, nhưng bắt đầu liên tục giải thích, lời nói khẩn thiết, làm ra vẻ oan khuất.
Khóe miệng Tiêu Thần nhếch nhẹ, lộ ra vài phần cười lạnh, thản nhiên nói:
-Đạo hữu đã nói xong, nói xong liền lên đường đi.
Từ lúc Tiêu Thần cười lạnh cũng là lúc Lý Tuần đã nhận ra nguy cơ .Không chờ hắn có bất kỳ động tác nào, thân thể đột nhiên cứng đờ, mi tâm lộ ra điểm đỏ, sức sống trong nháy mắt liền tiêu tán, thân thể hướng mặt đất rơi xuống.
Sau khi tiêu diệt người này, trong cơ thể Tiêu Thần linh áp mạnh mẽ nháy mắt như thủy triều thối lui, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu. Vừa rồi hắn chữa thương đang ở giai đoạn mấu chốt lại miễn cưỡng ra tay, khiến cho thương thế càng nặng hơn.
Một nhược nữ tử nhỏ bé tú hoa châm giống như pháp bảo chợt lóe lên, dung nhập vào trong cơ thể hắn liền biến mất không thấy gì nữa. Bên trong đan điền, hình thể đan bảo so với vừa rồi lại hư ảo hơn vài phần, chỉ sợ dùng vài lần đã hoàn toàn tiêu tán.
Tiêu Thần lắc đầu, hai tay lấy ra vài viên đan dược nuốt vào, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, lập tức rơi xuống mặt đất, đem túi đồ trên người Lý Tuần thu hồi, lúc này mới xoay người nhìn Ngu Cơ.
-Vừa rồi, đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ.
Tiêu Thần thoáng do dự, thành khẩn nói. Nếu không phải là Ngu Cơ vì hắn tranh thủ một ít thời gian, hắn vừa rồi cũng không cách nào đè nén thương thế để thi triển thủ đoạn đem Lý Tuần tiêu diệt , rất có thể sẽ chết ở trong tay người này.
Ngu Cơ ánh mắt hơi phức tạp nhìn về phía Tiêu Thần, sau khi Phật châu bên người nàng mất đi linh lực , muốn khôi phục thành bộ dáng không ra gì ban đầu, im lặng lơ lửng ở một bên.
-Thiếp cũng có điều cần hỏi, vừa rồi đạo hữu hoàn toàn không cần miễn cưỡng ra tay, chỉ cần ngươi bày ra vòng bảo hộ linh lực qua một lát, thương thế liền có thể khôi phục hơn phân nửa, ngươi vì sao phải ra tay?
Tiêu Thần nghe vậy, thoáng dừng, lập tức thành khẩn mở miệng nói:
- Đạo hữu toàn lực bảo hộ ta, tại hạ có thể nào không toàn lực tương báo. Hôm nay có thể sống được, toàn bộ do đạo hữu tương trợ, ngày sau tại hạ tất nhiên đem hết khả năng, giúp đạo hữu hoàn thành tâm nguyện.
Ngu Cơ nghe vậy khẽ cười, giống như trăm hoa cùng nở, xinh đẹp không gì sánh được, cười duyên nói :
-Tiểu đệ đệ ngươi cũng thật biết nói chuyện, tỷ tỷ ta thiếu chút nữa đều bị ngươi làm cho cảm động. Ân, bất quá xem ngươi có thể nói như vậy, ta cũng tặng ngươi một món đồ tốt, Phật châu này không đơn giản, chẳng qua ngu xuẩn không biết sử dụng thôi, ngươi có thời gian thi triển Huyết Luyện phương pháp đem luyện hóa, sẽ thu hoạch không nhỏ.
Ngu Cơ phất phất tay, Phật châu nhất thời đứng ở trước mặt Tiêu Thần, cười duyên một tiếng, thân ảnh tan vào trong cơ thể biến mất không thấy gì nữa.
Ngu Cơ thân phận thần bí thần thông quảng đại, có nhiều khả năng là thời thượng cổ thần bí còn tồn tại, có thể suy nghĩ là biết, có thể được nàng coi trọng không đơn giản, Phật châu này tự nhiên cực kỳ bất phàm. Tiêu Thần cẩn thận từ trong túi đồ xuất ra một hộp Phương Ngọc đem cất kỹ, dán lên hai cái phù lục.Sau khi thu vào túi đồ, lúc này mới hài lòng gật đầu.
-Hiện giờ đã qua hai ngày, ta cần mau chóng trở về, Lý Tiểu Nghệ không biết độc tố đã giải trừ sạch sẽ chưa?"
Tiêu Thần nhíu mày, nhưng thương thế trong cơ thể cũng không cho phép hắn lập tức xuất phát.
Sau nửa canh giờ, một đạo thanh hồng theo giữa núi rừng bay ra, thoáng phân rõ phương hướng trước sau, lập tức hướng thiên tế bay đi.
- Hơn hai ngày , hắn vẫn chưa về, chẳng lẽ đã. . . Ánh mắt Lý Tiểu Nghệ lộ ra vài phần lo lắng, nhịn không được liên tục hướng bên ngoài động khẩu mà nhìn.
Giờ phút này nàng tuy rằng đã đem ** châu độc tố trong cơ thể rửa sạch sẽ, nhưng trong cơ thể linh lực tiêu tán hơn phân nửa, thân thể vẫn còn hư nhược. Đứng một hồi,liền trở lại trên thạch đài ngồi xuống, trong đầu không khỏi xuất hiện thân ảnh của một nam tử, ánh mắt liền một trận hốt hoảng.
Lần đầu gặp nhau, mặc dù thủ đoạn che dấu khí tức của Tiêu Thần cực kỳ cao minh, nhưng nàng vẫn thông qua pháp bảo cảm ứng đặc thù bên người, nhận ra kẻ phía trước có linh lực dao động bất thường, trong lòng cảm thấy tò mò, lúc này mới không cố ý kết giao với hắn. Sau cùng Tiêu Thần ở chung, nàng càng phát ra cảm giác người này nam tử không tầm thường, trong lòng cũng cảm thấy có cảm tình nên muốn tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về hắn.
Đến khi thân trúng ** châu độc tố, nàng thất kinh, theo bản năng đi đến bên người Tiêu Thần. Sau đó tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng nàng đại khái cảm nhận được những việc xảy ra, nghĩ đến cảnh Tiêu Thần vì cứu nàng không tiếc cùng Huyền Chân hai người đấu đá thì trong nội tâm nàng không khỏi cảm thấy phức tạp.