Ngô Vũ Hân nghe thấy Ngô Hiên gọi mình như vậy thì như là bị dẫm vào đuôi mèo, quát lên chói tai. Dường như nàng rất không thích người khác xưng hô với mình như vậy, vẻ bất mãn biểu lộ hết ra ngoài mặt.
Ngô Hiên khẽ dựa về phía sau, thần thái tự nhiên. Người khác sợ Ngô Vũ Hân chứ mình không sợ nàng, hơn nữa là do nàng trêu ghẹo mình trước, người sai là nàng! Hắn cũng không tin Ngô Vũ Hân sẽ động thủ chém chính mình ngay trên xe ngựa, bên ngoài còn có trưởng lão đấy!
- Chính là gọi ngươi đó! Chẳng lẽ ta lớn tuổi hơn ngươi lại không thể gọi ngươi một tiếng Vũ Hân muội sao? - Hắn nói cũng đúng, tu vị của hắn mặc dù không bằng Ngô Vũ Hân, nhưng tuổi lại cao hơn nàng a!
Đương nhiên, trong thế giới lấy võ vi tôn, người giỏi làm thầy này, nếu tu vi cường đại thì bất kể bao nhiêu tuổi đều được gọi là tiền bối. Tuy nhiên, người khác là người khác mình là mình, ít nhất thì Ngô Hiên sẽ không gọi Ngô Vũ Hân như vậy. Rõ ràng Ngô Vũ Hân ít tuổi hơn mình, hơn nữa vừa rồi còn trêu ghẹo mình.
Tuy hình ảnh mất mặt này chỉ bị Ngô Vũ Hân chứng kiến, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Nghịch ngợm như vậy thật sự là nên phạt! Thế nhưng mà tu vi của hắn lại không đủ để đánh người ta, muốn trừng phạt cũng không được ah!
Nghe Ngô Hiên lại lần nữa gọi mình như vậy, thậm chí giọng điệu còn cực kỳ thân mật, Ngô Vũ Hân sửng sốt, khuôn mặt hơi đỏ lên. Nhưng nàng rất nhanh tựu khôi phục lại bình thường, cãi:
- Ngươi gọi ta thân thiết như vậy làm gì, ta với ngươi không quen! Ai là em gái ngươi?
Bình thường nhìn nàng như bất cận nhân tình, nhưng nàng phản bác như vậy khiến Ngô Hiên lờ mờ xác định được tính cách của Ngô Vũ Hân. Nàng hẳn là một người nghịch ngợm chứ không lạnh lùng cách người ngàn dặm như biểu hiện bên ngoài. Nếu không cũng sẽ không trêu mình như vậy rồi! Loại người lãnh đạm, cao cao tại thượng căn bản sẽ không làm như vậy, cũng đã sớm tát cho mình mấy cái bạt tai a.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng! Nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp và tài giỏi, vẫn còn rất ngây thơ, hơn nữa Ngô Vũ Hân hoàn toàn bị nuôi lớn trong “lồng kính”, có chút cá tính cũng đúng. Tuy nhiên ban đầu nàng lại tỏ ra lãnh đạm, cảm giác như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Ngô Hiên khóe miệng lộ ra mỉm cười, chính mình cần phải đòi lại công đạo a! hắn chợt nói ra:
- Lúc trước huyễn thuật là ngươi thi triển a, thiếu chút nữa làm ta trúng chiêu rồi! Ngươi không biết làm như vậy rất thất lễ sao?
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác làm cho Ngô Vũ Hân sửng sốt, khẽ nói:
- Đúng thì sao, ngươi lại không có chuyện gì! Ngươi cũng đã ngăn cản được rồi còn nói gì nữa!
Những tin đồn về Ngô Hiên để cho Ngô Vũ Hân cảm thấy hơi hiếu kỳ. Hôm nay trùng hợp hai người ngồi cùng xe ngựa nên nàng muốn thử trình độ của Ngô Hiên một lần, ai ngờ lại bị phá được, hơn nữa còn bị phá bởi người có tu vi kém mình rất nhiều! Từ trước tới giờ đây là lần thứ đầu tiên nàng bị đả kích nghiêm trọng như vậy làm cho nàng cảm thấy rất bất mãn.
Nếu đối phó với người có tu vi cao hơn mà thất bại thì nàng sẽ cho rằng điều đó là bình thường. Thế nhưng huyễn thuật của nàng lại vô dụng với Ngô Hiên, nàng không bị đả kích cũng khó. Chuyện này chỉ có thể nhận xét là do ý chí của Ngô Hiên mạnh kinh người!
Ngô Vũ Hân rất nhanh có thể thừa nhận làm cho Ngô Hiên hơi chút giật mình. Hắn cười nói:
- Ơ, lại còn có kiểu nói này nữa à? Ít nhất ngươi nên nói lời xin lỗi a?
- Xin lỗi? - Ngô Vũ Hân tựa như nghe được chuyện cười hài nhất thế gian, nàng hừ lạnh nói:
- Ta tuyệt không xin lỗi!
Ngô Hiên không để bụng sự vô lễ của nàng, thong thả nói:
- Tốt thôi… lúc trước ngươi không thừa nhận là em gái của ta, không bằng bây giờ chúng ta đánh cuộc a.
- Đánh cuộc? Như thế nào? - Ngô Vũ Hân nhíu lông mày, không biết Ngô Hiên muốn chơi cái quỷ gì.
- Vũ Hân muội, ngươi rất có lòng tin với huyễn thuật của chính mình sao?
Ngô Hiên cười nói.
- Đương nhiên! - Ngô Vũ Hân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tràn ngập tin tưởng nói:
- Tại Vạn Hoa Cung, trình độ của ta rất mạnh! Đến cả Cung Chủ cũng khen ta đấy!
Nói tới chuyện mình được khen, Ngô Vũ Hân hoàn toàn biểu lộ ra tâm tính thiếu nữ cảu mình. Nàng hưng phấn đến mức nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, mặt mũi tràn đầy vui mừng. Nhưng khi nhìn đến dáng tươi cười của Ngô Hiên, nàng nhận ra mình vừa thất thố, vì vậy nhanh chóng thu liễm lại, hừ lạnh nói
- Như thế nào, có vấn đề gì?
Thì ra Ngô Vũ Hân là đệ tử của Vạn Hoa Cung.
- Đã tin tưởng như vậy, chúng ta đánh cuộc đi! Ngươi dùng huyễn thuật mạnh nhất đến mê hoặc ta, nếu ta không kiểm soát được, ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ. Nếu ngươi mê hoặc không được ta, vậy thì gọi ta là ca ca, thế nào? Nhưng ngươi cũng phải nói xin lỗi với ta!
Ngô Hiên cười đưa ra đánh cuộc, nếu đã chơi, hắn dứt khoát chơi cùng Ngô Vũ Hân một ván nữa. Dù sao trên xe cũng rất nhàm chán.
- Cái gì, nếu ngươi thắng ta phải gọi ngươi là ca ca! Còn phải nói xin lỗi? - Ngô Vũ Hân hừ lạnh một tiếng nói:
- Không có khả năng! Ngươi cũng không phải ca ca ta! Tu vị lại kém như vậy!
Ngô Hiên tự động loại bỏ câu nói kế tiếp, cười nói:
- Ngươi không phải rất có lòng tin với huyễn thuật của chính mình sao? Chẳng lẽ ngươi sợ thua? Cho rằng mình nhất định thua?
Hắn vừa nói ra hai chữ “sợ thua”, Ngô Vũ Hân liền tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm sao ta có thể sợ thua được! Nếu ngươi đã muốn nếm thử, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Chút nữa ngươi mất mặt trước toàn bộ mọi người ở đây cũng đừng trách ta!
- Yên tâm đi, là ta đưa ra cách đánh cược này, đến đây đi. - Ngô Hiên bình tĩnh cười cười.
- Như vậy ta tới đây!
Ngô Vũ Hân nói đến là đến. Nàng nhanh chóng điều động huyễn thuật mạnh nhất của bản thân đi mê hoặc Ngô Hiên, trong đôi mắt đẹp dịu dàng như có một đóa hoa đào nở rộ. Toàn bộ xe ngựa lập tức bị bao phủ bởi một tầng không khí quái dị.
Cái này chỉ là huyễn thuật, cũng không phải là lợi dụng tu vi đi áp chế đối phương. Nếu Ngô Vũ Hân lợi dụng tu vi bản thân để đối phó Ngô Hiên, mười Ngô Hiên cũng không đủ cho nàng đánh.
- Hoa đào khai mở!
Ngô Vũ Hân hừ nhẹ một tiếng, không khí như bị chấn. Ngô Hiên chỉ cảm thấy trước mắt vọt tới một mảnh ảo giác lập tức chiếm lĩnh đầu mình, thậm chí là cả thân thể.
Chỉ là lần này cũng không có xuất hiện mỹ nữ như lần trước. Sau khi nhắm mắt lại, Ngô Hiên lại chậm rãi mở ra, nói:
- Còn gì nữa không? Hình như vô dụng á!
- Hoa mai khai mở!
Ngô Vũ Hân cắn răng, lại hừ nhẹ một câu. Trong mắt nàng, bên cạnh hình ảnh hoa đào lại nở ra thêm một đóa hoa mai, lực huyễn thuật vô hình tăng lên, hung hăng xâm nhập trong đầu Ngô Hiên.
Lần này, Ngô Hiên không cần nhắm mắt, xung quanh đã xuất hiện ảo giác, nhưng hắn chỉ thản nhiên nói:
- Còn gì nữa không? Vẫn giống như không có tác dụng a. . . – Hắn chưa nói hết câu, bỗng huyễn thuật này tự sụp đổ.
Khuôn mặt Ngô Vũ Hân đỏ rực, đóa hoa trong mắt tán đi. Cảm xúc của nàng chuyển từ tự hào sang xấu hổ, giận dữ cùng khiếp sợ! Nàng đã thi triển ra huyễn thuật đắc ý nhất, vạn hoa bí quyết. Nàng đã luyện bí quyết này đến tầng thứ hai rồi, cũng xem như là cực hạn của nàng. Đến cả võ giả Uẩn Đan kỳ có ý chí hơi yếu nhược đều có thể bị nàng dễ dàng mê hoặc!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Ngô Hiên nửa điểm khác lạ đều không có, huyễn thuật còn rất nhanh mất đi hiệu lực! Sự tình quái dị nhường này là lần đầu tiên trong đời nàng từng thấy qua đấy! Nói cách khác, trận đánh cuộc này nàng đã thua, đến át chủ bài đều lấy ra rồi, thua rất quang minh chính đại. Trừ phi dùng võ lực đánh nhau, Ngô Hiên chắc chắn phải thua, nhưng kẻ đần mới đồng ý tỷ thí cùng Ngô Vũ Hân.
- Ngươi… ngươi… không phải người! – Nghẹn họng một lúc lâu, Ngô Vũ Hân mới lắp bắp được một câu như vậy.
- Ân, không còn chiêu nào rồi hả? -Ngô Hiên mở ra hai tay, cười nói:
- Có gan đánh bạc thì phải có gan chịu thua, ngươi nói ta cái gì?
Khuôn mặt Ngô Vũ Hân càng ngày càng hồng. Một người có tu vi mạnh hơn Ngô Hiên nhiều như vậy lại muốn gọi đối phương là ca ca! Đây là bao nhiêu sỉ nhục a!
Thế nhưng đã đánh bạc thì phải chịu thua, lúc trước nàng cũng đã đáp ứng. Ngô Vũ Hân nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới nói đi lời:
- Ca… ca… thực xin lỗi. . .
- Ân? Ngươi nói cái gì? Nói nhỏ quá đi à nha! - Ngô Hiên trong trong bụng như nở hoa, nhưng mà âm thanh của Ngô Vũ Hân quả thật quá bé.
- Ca ca, thực xin lỗi!
Ngô Vũ Hân nổi giận hô to một tiếng, vung tay chém ra một luồng khí sắc bén làm Ngô Hiên sợ tới mức nhanh chóng né tránh.
“Bành” một tiếng, xe ngựa vậy mà bị phá vỡ! Tiếng động lớn làm cho ngựa kéo xe kinh hoảng hí dài, mọi người hét lên ầm ĩ.
Các trưởng lão nhao nhao xuống xe ngựa, đi đến cạnh xe hai người. Lúc này, họ thấy Ngô Hiên đang lau mồ hôi lạnh, tấm ván gỗ sau lưng đã bị phá nát thành mộ cái động. Trong khi đó, Ngô Vũ Hân lại đang cúi đầu, trầm mặc không nói.
- Chuyện gì xảy ra? - Lục trưởng lão cau mày, không khi trong xe ngựa hình như có gì đó không đúng lắm.
- Khụ khụ, không có gì! Vừa rồi trong xe ngựa có con gián làm Vũ Hân muội sợ tới mức ra tay công kích mà thôi. - Ngô Hiên khẽ ho khan vài tiếng, lấy bừa một cái cớ.
- Con gián?
- Đúng… đúng vậy! Vừa rồi ta nhìn thấy con gián nên không nhịn được ra tay công kích. . . - Ngô Vũ Hân cũng giải thích.
- Ah, nếu đã không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Mọi người thấy không có vấn đề gì nên tiếp tục cho xe ngựa chạy đi. Không nghĩ tới một tu luyện giả vậy mà còn sợ con gián! Nhưng mà nữ hài tử sợ một chút côn trùng cũng là bình thường đấy.
Ngô Hiên lau mồ hôi lạnh, nếu trúng một chiêu này,e rằng mình thật sự sẽ không dễ chịu rồi, nguy hiểm thật! May mà chính mình tránh kịp. Xem ra chơi cùng người tu vi cao không nắm chắc được a!
- Chuyện này tuyệt đối không thể cho người khác biết, hiểu chưa! - Ngô Vũ Hân ngẩng đầu lên trừng mắt với Ngô Hiên. Lúc nãy nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ bèn không kiềm chế được ra tay với hắn, cũng may không có chuyện gì xảy.
- Hiểu rồi, hiểu rồi! Hết thảy nghe ngươi. Dù sao tu luyện xong chúng ta cũng không thể gặp lại, tất cả trở về nguyên trạng! - Ngô Hiên nói.