- Có chuyện gì xảy ra với con ngưu tinh này vậy? Sao đột nhiên lại bất động rồi?
Thẩm Diệt chợt phát hiện ra con ngưu tinh này không còn động đậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía hồ nước. Những người khác cũng phát hiện ngưu tinh đã không còn động đậy. Dù nói thế nào, đối với bọn họ đây chính là chuyện tốt!
Đám người người nhao nhao thi triển tuyệt học của bản thân, điên cuồng công kích tới ngưu tinh.
Trong lúc đó, ngưu tinh ngẩng đầu rống lên một tiếng. Nó bỏ mặc mọi người ở đó, nhanh chóng chạy về hướng hồ băng như một con trâu điên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó thả người nhảy vào trong hồ băng. Ngoại trừ con ngưu tinh này hành động kỳ quái, những con yêu thú khác cũng nhao nhao nhảy vào trong hồ, căn bản không hề để ý tới bọn hắn.
Biến hóa bất ngờ làm cho tất cả mọi người choáng váng. Nhưng rất nhanh sau đó, có người kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng hô:
- Chạy! Tranh thủ thời gian nhanh chạy!
Mặc dù không biết tình huống như thế nào, nhưng tình huống này đối với bọn họ mà nói chính là một chuyện tốt!
Quả nhiên, khi bọn hắn bắt đầu điên cuồng chạy trốn, những con yêu thú kia căn bản không hề để ý tới bọn họ mà tiếp tục chạy đến nhảy vảo trong hồ. Còn có những yêu thú tản ra khắp nơi trong rừng, không tiếp tục công kích bọn hắn.
- Đi thôi, Thiến Nhi!
Không riêng gì Triệu Thiến, Ngô Vũ Hân cũng bị đưa đi.
Ngô Vũ Hân lo lắng nói:
- Nhưng mà… nhưng mà Ngô Hiên đâu rồi? Vừa rồi chính hắn đã cứu chúng ta a!
- Đúng là như vậy, nhưng toàn bộ yêu thú đều xuống dưới hồ băng rồi, ngươi nghĩ hắn còn có cơ hội sống sót sao? - Triệu Thiên Long thở dài. Người bị đánh rơi xuống hồ cũng không ít, Ngô Hiên chỉ là một trong số đó. Nhưng mà hắn chưa từng thấy người nào bị rơi xuống mà ra khỏi đó được, e rằng đã chết hết rồi.
Ngô Hiên cho dù không chết, cũng đã bị thương rất nặng. Bây giờ lại có nhiều yêu thú xuống dưới như vậy, tỷ lệ sống sót gần như bằng không. Hiện tại yêu thú không công kích bọn hắn, cũng không có nghĩa là là hắn không cần cảnh giác những con yêu thú này. Nếu bọn chúng đột nhiên nhào lên phản công, mọi người sẽ mất mạng đấy!
- Nhưng mà, nhưng mà. . . - Ngô Vũ Hân không kìm được nước mắt rơi xuống. Nếu như không phải vì mình, Ngô Hiên làm sao có thể bị đánh vào trong nước?
Triệu Thiến cũng cắn chặt môi anh đào, sắc mặt tái nhợt. Trận chiến đấu này làm nàng tiêu hao không ít, sắp không còn cả sức lực cầm kiếm. Nàng cũng muốn đi cứu người, nhưng đáng tiếc Triệu Thiên Long và những người khác không cho nàng cơ hội.
- Đi thôi!
Triệu Thiên Long không có thời gian tiếp tục đợi ở chỗ này, hắn kéo hai người chạy như bay đến lối ra. Những người còn lại như được giải phóng, cũng điên cuồng chạy theo, vui mừng đến vặn vẹo cả khuôn mặt. Từ tuyệt vọng đến hi vọng làm bọn hắn trở nên điên cuồng.
Thẩm Diệt nhìn thoáng qua hồ băng lần cuối. Cho dù hiện tại trong hồ băng có bảo vật vô cùng quý giá, hắn cũng không dám đi xuống. Nhiều yêu thú ở dưới đó như vậy, hơn nữa lực lượng của hắn ở trong nước hoàn toàn không phát huy ra được, xuống dưới nào có đường sống?
Biến cố lần này là do hắn thất trách, gần như tất cả người hán mang đến đều chết hết rồi. Lần này trở lại hoàng tộc, nói không chừng hắn sẽ bị cách chức cung phụng! Nhưng tối thiểu hắn phải sống sót rời khỏi chỗ này để trở về báo cáo tin tức, sau này dò xét lại rõ ràng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây!
Hoàng tộc cung phụng cũng không ít, thực lực cường đại đều có. Lần này trở về mời cung phụng cường đại hơn đến đây, thêm mấy cường giả Hư Linh kỳ, chẳng lẽ còn không thể đối phó được con ngưu tinh này? Tuy nhiên, hắn nhất định sẽ phải đối mặt với những chất vấn của hoàng tộc, các tông môn cùng gia tộc ở đây. Nhất là Vạn Dược lâu, hắn thật sự không thể thoái thác.
Mọi người nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt toàn bộ đều rút lui khỏi nơi đây. Cả quá trình, đám yêu thú hoàn toàn không ngăn cản bọn họ, kahsc biệt một trời một vực với cảnh tượng vây công không ngừng lúc trước.
Trong nước, trong cung điện băng.
Ngô Hiên vừa mới tiến vào lập tức cảm nhận được linh lực tại đây cũng tương đối đầy đủ, bèn tạm thời ngồi chữa trị thương thế bản thân. Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên bên tai hắn truyền đến âm thanh va chạm nặng nề. Hắn trợn mắt nhìn lại, sợ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh. Bởi vì, ở trước mắt hắn hiện lên rậm rạp chằng chịt yêu thú, toàn bộ đều đứng ở bên ngoài.
Cầm đầu vẫn là con ngưu tinh kia, chỉ là lông đỏ đã biến trở về màu tuyết trắng. Tất cả yêu thú ở bên ngoài đều bắt đầu công kích vòng bảo hộ này. Bọn chúng còn dùng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm Ngô Hiên, tựa như hận không thể chặt hắn ra làm tám khối.
Ban đầu Ngô Hiên còn bị tràng cảnh này làm cho hoảng sợ, nhưng hiện tại lại phát hiện vậy mà chúng không vào được. Toàn bộ đã bị vòng bảo hộ chặn lại bên ngoài, căn bản vào không được. Ngưu tinh hung mãnh cực kỳ đang khó khăn đập vào vòng bảo hộ, muốn xông tới vồ chết Ngô Hiên. Đáng tiếc, bất kể nó cuồng bạo cỡ nào cũng không thể làm cho cái vòng bảo hộ này sinh ra dù chỉ một gợn sóng.
- Đây là có chuyện gì? Chúng đều không vào được? Như thế nào ta lại có thể đi vào? - Ngô Hiên chậm rãi thò tay ra ngoài, vươn đến vòng bảo hộ, không có nửa điểm áp lực.
Vừa mới vươn tay ra, yêu thú lập tức điên cuồng cắn xé tới. Ngô Hiên nhanh chóng rút tay về, mồm những con yêu thú đó trực tiếp đụng vào vòng bảo hộ, hàm răng đều vỡ vụn.
Hiện tượng thần kỳ bậc này để cho Ngô Hiên cảm thấy hết sức kinh ngạc. Xem ra vòng bảo hộ này ngăn cản chúng tiến đến a! Nếu bọn chúng có thể đi vào, đoán chừng hôm nay mình chết chắc! Bên ngoài đông nghịt một mảnh, toàn bộ đều là yêu thú, gần như toàn bộ yêu thú đều xuống dưới hồ băng này rồi.
Sau khi xác định được chính mình an toàn, Ngô Hiên nhẹ nhàng thở ra. Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương. Không biết ngồi trong bao lâu, cuối cùng khi cảm thấy thân thể đã đỡ hơn một ít, hắn mới mở to mắt ra. Hắn phát hiện yêu thú bên ngoài đã rời đi không ít, nhưng phần lớn vẫn còn ngăn cản ở bên ngoài, gắt gao theo dõi hắn.
Cảnh tượng này làm cho Ngô Hiên cười khổ một phen, tự nhủ:
- Xem ra ta không ra được rồi, chỉ có thể nhìn xem bên trong có đường ra hay không. - Nếu một mực ngồi chờ ở chỗ này, chính mình khẳng định sẽ bị chết đói! Mình còn chưa đạt tới trình độ hấp thu Thiên Địa linh khí, có thể không cần ăn uống.
Dựa vào nước cường thân tráng kiện trong túi, tối đa chỉ có thể chống đỡ mấy tháng. Dù sao hắn còn có thể bổ sung năng lượng bằng việc hấp thu linh lực ở trong này. Nhưng khi nhìn bộ dạng những con yêu thú này, hắn biết mình không thể đi ra được rồi! Bởi vì, nơi này chính là địa bàn của bọn nó.
Ngô Hiên đứng dậy, quay đầu đi vào Băng cung, bỏ lại những con yêu thú đang không ngừng gào thét ở phía sau. Kết quả bonjchunsg nhận được chỉ là nước băng trong hồ không ngừng rót vào mồm.
Bước vào cửa chính của Băng cung, Ngô Hiên lập tức cảm nhận được hàn khí bức người ở bên trong. Ở cửa ra vào đã cảm giác được hàn khí rất lạnh, sau khi đi vào trong, cảm giác hàn khí càng kinh khủng! Tuy nhiên, hắn cảm nhận thấy toàn bộ cơ thể đều rất khỏe, thậm chí ngược lại còn thấy hết sức thoải mái.
Bên trong Băng cung không có đồ vật gì, khắp nơi trống trải vô cùng. Rõ ràng không có vật gì đang cháy, nhưng cả tòa Băng cung lại sáng như ban ngày, như thể tòa cung điện này tự phát sáng vậy.
- Tại sao ở đây lại xuất hiện tòa Băng cung này? Hẳn là bên trong có người ở đi?
Ngô Hiên nghi hoặc đi vào bên trong, phát hiện tòa Băng cung này to như vậy nhưng bên trong lại chẳng có gì. Hắn đi vào một đường thẳng tắp,bảo vật cái gì hoàn toàn là vô nghĩa. Hắn cũng không cầu nhặt được bảo vật, chỉ cầu mình có thể thoát khỏi địa phương ngu xuẩn này là quá đủ rồi.
Một lát sau, hắn đã đi tới trước mặt một cánh cửa bằng băng đóng chặt. Ngô Hiên không hề chần chờ, lập tức đẩy cửa ra. Thực ra đường dừng lại ở đây, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đẩy cửa ra!
Vừa mới đẩy cánh cửa bằng băng, một tiếng la phẫn nộ lập tức truyền đến:
- Cách một trăm năm, rốt cục ngươi cũng cam lòng đến sao!