Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, đối với chuyện này đều tỏ ra vô cùng hâm mộ. Tâm pháp cao cấp như thế, cũng bị Ngô Hiên lĩnh ngộ được. Nếu nói không ghen ghét là không thể nào, nhưng có thì cũng chỉ một chút mà thôi.
Tâm pháp phù hợp với thể chất băng cũng chỉ có thể chất băng mới có thể tu luyện. Bọn hắn có những thuộc tính khác, không phải là không thể tu luyện, chỉ là tu luyện tương đương với gân gà. Ví dụ như tâm pháp này nếu vận hành trong cơ thể người có thể chất băng sẽ có thể dùng tốc độ mười mấy lần tăng lên tốc độ tu luyện. Đổi lại nếu là bọn hắn sẽ chậm như ốc sên, so với tâm pháp rác rưởi nhất còn chậm hơn mười mấy lần!
Ngô Hiên là tự mình lĩnh ngộ được. Gian phòng điêu khắc này cũng không phải hạn chế người vào, chỉ cần muốn lĩnh ngộ đều có thể đến. Chỉ là đi vào cũng không thể lĩnh ngộ. Ngô Hiên ngược lại có thể lĩnh ngộ, có lẽ đúng như Triệu Thiến nói hắn là thiên tài võ học?
Hiện tại xem ra không muốn thừa nhận cũng không được a. Hắn có thể lĩnh ngộ tâm pháp Hư cấp với tu vi đó thật sự là kỳ tích rồi.
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi.
Ngô Hiên đi theo Triệu Thiến trở về. Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua huyệt động đã trở về nguyên trạng này, nhưng trong lòng đã nhiều hơn mấy thứ gì đó.
Không nghĩ tới trưởng lão Băng Linh tộc lại đi về cõi tiên ở chỗ này, vì hậu nhân còn truyền xuống bộ tâm pháp Hư cấp này. Vì có thể truyền thừa bộ tâm pháp này một cách tốt nhất, Trưởng lão Băng Linh Tộc Băng Khuynh Thiên đã dùng linh lực toàn thân rót vào trong đó, hình thành một tòa băng động, cuối cùng cần tu vi cao đến mức nào?
Linh Vương kỳ? Có lẽ thật sự là Linh Vương kỳ mới có thể làm được một bước này a. Nhưng mà càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi là Băng Khuynh Thiên vẫn bị người ám toán mà chết. Băng Khuynh Thiên cũng không có nói ra hắn bị ai ám toán. Hơn nữa hắn đi ra ngoài là vì tìm kiếm Băng Linh chi tâm!
Băng Linh chi tâm! Hắn đoán rằng thứ này cùng Hỏa Linh chi tâm không khác nhau lắm. Nhưng mà tìm kiếm Băng Linh chi tâm này để làm gì? Hắn không thể chờ đợi được đi tìm Băng Linh chi tâm, đủ để chứng minh tầm quan trọng của thứ này.
Dựa theo logic này đến xem, Hỏa Linh chi tâm chẳng phải cũng trọng yếu hay sao?
Thật sâu trong nội tâm Ngô Hiên không khỏi cảm kích Hỏa Linh Hân rồi. Có thể đem đồ vật trọng yếu như thế cho mình, nàng cũng là người có ơn tất báo rồi.
Tuy nhiên, Băng Linh tộc dường như đã xảy ra chuyện trọng yếu gì đó, chỉ là hiện tại đến Băng Linh tộc ở nơi nào hắn cũng không biết, cho dù trở về, với tu vi này của hắn cũng không được tác dụng gì a.
- Ngô công tử?
Thanh âm của Triệu Thiến đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngô Hiên. Hắn phục hồi lại tinh thần, nghi ngờ nói:
- Sao vậy? - Lúc này hắn lại nhìn thấy ánh mắt u oán của Triệu Thiến, trong lòng có chút giật mình. Nha đầu kia vài ngày không thấy, như thế nào lại trở nên càng lúc càng giống oán phụ rồi.
- Ngô công tử không hổ là thiên tài võ học, những người khác chưa bao giờ lĩnh ngộ được tâm pháp trong tường băng, vậy mà Ngô công tử lại có thể nhanh chóng lĩnh ngộ, hơn nữa còn là tâm pháp Hư cấp... - U oán trong mắt Triệu Thiến là vì oán trách Ngô Hiên không phản ứng lại khi nàng gọi rất nhiều lần. Chẳng lẽ mình không có mị lực như vậy?
Ngô Hiên gượng cười ha ha, nói:
- May mắn, hoàn toàn là may mắn... Nhưng mà ta đã tu luyện ở bên trong bao lâu rồi? - Tu luyện không biết ngày đêm, hắn cũng không rõ ràng lắm chính mình tu luyện bao lâu.
- Đã một tuần rồi...
- Một tuần rồi! - Ngô Hiên lập tức ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới trong nháy mắt đã trôi qua một tuần rồi. Hắn căn bản không có cảm giác, còn tưởng rằng mới trôi qua một hai ngày.
- Yên tâm đi, chuyện trong nhà Ngô công tử chúng ta đã sắp xếp cẩn thận rồi, còn có thê tử của Ngô công tử cũng được chăm sóc tốt. Ngươi không cần lo lắng. – Nhìn thấy biểu lộ bối rối của Ngô Hiên, Triệu Thiến bật cười.
- Vậy thì cám ơn Triệu tiểu thư rồi.
Ngô Hiên nhanh chóng trở về nhà. Vừa về đến nhà, một thân ảnh quen thuộc lập tức xông tới, không cần đoán cũng biết người nhào lên là ai.
- Hiên ca ca, ngươi rốt cục trở lại rồi! Hinh Nhi chờ thật vất vả...
Ngô Hiên nâng khuôn mặt Nguyệt Hinh Nhi lên, phát hiện nàng đúng là gầy hơn rồi. Không cần nghĩ cũng biết Nguyệt Hinh Nhi chỉ ăn đồ do chính mình làm. Cũng không phải nàng không ăn đồ của những người khác, mà là ăn quá ít. Hắn lo lắng đúng là việc này, dù sao chuyện như vậy đã từng xảy ra.
- Ai, Hinh Nhi lại không chịu ăn nhiều cơm rồi. Ngươi nhìn ngươi, gầy đến mức này... - Ngô Hiên thương yêu không dứt. Nếu mình bế quan mấy tháng, Nguyệt Hinh Nhi chẳng phải sẽ càng gầy?
Nguyệt Hinh Nhi cúi đầu nói:
- Hinh Nhi thật sự cũng không biết vì sao chỉ muốn ăn đồ hiên ca ca làm...
Ngô Hiên xoa đầu nàng, cười nói:
- Tốt rồi, tốt rồi. Vậy tối nay chúng ta ăn một bữa thật phong phú, còn làm cả điểm tâm cho Hinh Nhi ăn có được không?
- Được! - Nguyệt Hinh Nhi vui mừng ngẩng đầu lên, điểm tâm Ngô Hiên làm là nàng thích ăn nhất.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối, Ngô Hiên ngồi ở bên ngoài viện, vui vẻ ngồi trên mặt ghế chậm rãi nhấm nháp điểm tâm chính mình làm, còn có các loại hoa quả.
Nguyệt Hinh Nhi yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, ăn như hổ đói điểm tâm Ngô Hiên chế tác, vẻ mặt thỏa mãn.
Ngô Hiên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên bầu trời đêm cao cao treo một vầng mặt trăng làm cho Ngô Hiên than thở:
- Dựa theo thời gian hiện tại, mấy ngày nữa là mười lăm tháng tám, đến lúc đó có thể ngắm trăng rồi. Chuyện này cũng được xem là một loại thuốc trong sinh hoạt.
Thanh âm chưa dứt, vầng trăng trên cao đã dần dần biến tròn. Ngô Hiên không khỏi hiểu ý cười cười. Xem ra đêm nay có thể ngắm trăng tròn rồi.
Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!
Ngay lúc trăng tròn, một tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên bên tai. Hắn kinh ngạc quay đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Hinh Nhi thống khổ, điểm tâm trên tay đã rơi trên mặt đất.
- Hinh Nhi, ngươi sao vậy?
Ngô Hiên vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Nguyệt Hinh Nhi. Hắn nhìn thấy Nguyệt Hinh Nhi thống khổ che đầu, rên rỉ nói:
- Hiên ca ca, Hinh Nhi đau đầu, đau đầu...
- Đau đầu? - Ngô Hiên không có kinh nghiệm về phương diện này, vì vậy trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào cho tốt.
- Tranh thủ thời gian nhìn xem thân thể nàng như thế nào a!
Ngô Hiên thò tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Hinh Nhi, muốn đi dò xét kinh mạch trong cơ thể nàng. Bỗng một tia ánh sáng nhỏ đẩy hắn ra. Nguyệt Hinh Nhi ở trước mắt cứ trôi bồng bềnh như vậy, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, thân thể toát ra từng đợt ánh sáng trắng nhàn nhạt như ánh trăng sáng tỏ.
“AAAA.....”
Một tiếng thống khổ vang lên lần nữa. Hai chiếc cánh chim màu trắng vươn ra từ sau lưng Nguyệt Hinh Nhi. Đôi cánh mở ra trên không trung, tinh khiết hoàn mỹ, sáng tỏ tựa ánh trăng trên cao! Hơn nữa, nương theo từng vòng ánh sáng mà đôi cánh phát ra, Hắc Ám xung quanh đều bị xua tan.
Biến hóa vẫn chưa chấm dứt. Hình dạng của Nguyệt Hinh Nhi bắt đầu chuyển biến, khuôn mặt dần dần trở nên trắng noãn bóng loáng, ánh sáng nhàn nhạt bao trùm khuôn mặt tựa như cởi ra một chiếc mặt na. Hiện ra trước mặt Ngô Hiên là một thiếu nữ tuyệt mỹ!
Có lẽ, gọi nàng là dùng nữ thần ánh trăng cũng không phải nói quá.