Tránh khỏi bàn tay nâng dậy của trung niên lùn, Gia Hổ đứng dậy đi đến trước người Tiêu Viêm, vỗ vỗ ngực, khiêu khích nói: “Tiêu Viêm, ngươi lại đánh ta thêm một chưởng thử xem?”
“Nếu ngươi tìm chết, ta đây liền thành toàn ngươi.” Giờ phút này, sự tự tin của Tiêu Viêm lòng tự tin bành trướng tới cực điểm, thấy Gia Hổ khiêu khích, lập tức lại thi triển ra Toái thạch chưởng lần nữa:
Chỉ là lần này Gia Hổ đã chuẩn bị, cũng không có bị Tiêu Viêm đánh bay, thân thể gần chỉ lui về phía sau vài bước, hoàn hảo đứng tại chỗ:
Gia Hổ thừa nhận một chưởng của Tiêu Viêm, không tổn thương chút nào, trừ Tiêu Sắt cùng Huân Nhi, tất cả mọi người đều lộ vẻ khó tin:
Trong đám người có không ít Đấu Giả có mắt nhìn, nhanh chóng nhìn ra chuyện kỳ quặc, hô to: “Vừa rồi Tiêu Viêm thiếu gia không sử dụng đấu khí hoàn chỉnh.”
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người sôi nổi nghị luận:
“Sao có thể, không phải Tiêu Viêm thiếu gia là Đấu Giả sao? Đấu Giả phải sử dụng đấu khí hoàn chỉnh chứ.”
“Đúng đúng, hơn nữa có vẻ chỉ là đấu khí tứ đoạn, không vượt qua ngũ đoạn...”
Nghe đám người chung quanh nghị luận, mặt Gia Hổ tái nhợt, nở nụ cười hài hước, “Ha ha ha... Quả nhiên ta không đoán sai, Tiêu Viêm, ngươi quả nhiên không phải Đấu Giả, ha ha..”
Vừa nói xong, hắn liền nâng chân phải đạp tới bụng Tiêu Viêm:
Ngay sau đó, thân thể Tiêu Viêm cong như con tôm bay ngược:
“Nôn..” Ngồi trên mặt đất, Tiêu Viêm bụng, không ngừng nôn nước:
Hiển nhiên, Gia Hổ vừa mới dùng mười phần sức lực:
Mắt những người đang xem trừng to hết cỡ, không thể tin tưởng nhìn Tiêu Viêm bị đánh bay:
“Tiêu Viêm ca ca, Tiêu Viêm ca ca, ngươi không sao chứ.” Nhìn thấy Tiêu Viêm nôn mửa, Tiêu Huân Nhi chạy đến trước, nâng hắn dậy:
Ánh mắt tò mò, nghi ngờ của người chung quanh tựa như từng cây kim đâm sâu vào lòng Tiêu Viêm, sự kiêu ngạo bị đánh vỡ cùng với tôn nghiêm, danh xưng thiên tài....
Giờ phút này, vết thương tâm hồn của Tiêu Viêm đã vượt qua thân thể:
“Tránh ra.” Nghe tiếng Tiêu Huân Nhi, Tiêu Viêm đẩy Huân Nhi ra, ôm bụng cướp đường mà chạy:
Nếu không phải đáp ứng đi dạo nàng, hắn cũng sẽ không gặp phải chuyện này:
“Tiêu Viêm ca ca..” Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm đi xa, Huân Nhi thất thanh kêu gọi, chạy theo trước ánh mắt ghen tị của mọi người:
“Ca ca, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi kia không phải tộc nhân của ngươi sao? Sao không giúp bọn họ?” Tiếng Long Quỳ vang lên trong đầu Tiêu Sắt:
Tiêu Sắt mỉm cười nói: “Bọn họ cũng không phải tộc nhân của ca ca, ca ca chỉ có thân nhân là Long Quy.”
“Hì hì, cảm ơn ca ca.” Nghe vậy, Long Quỳ tươi cười vui vẻ, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng Long Quỳ không thích tên Gia Hổ kia, bộ dáng của hắn chắc chắn đã đùa giỡn không ít nữ tử đàng hoàng.”
Tiêu Sắt mỉm cười đáp lại: “Nếu Long Quỳ không thích, vậy ca ca liền thay ngươi giáo huấn hắn một chút: Long Quỳ, ngươi thu hồi linh hồn cảm ứng trước, chờ ta kêu gọi rồi hãy khôi phục trạng thái bình thường.”
“Long Quỳ đã biết.” Trong Ma kiếm, Long Quỳ ngoan ngoãn ngửa mặt nói:
Nhìn nhìn mọi người chung quanh dần tản đi, linh hồn lực của Tiêu Sắt lặng yên khoá chặt Gia Hổ, hắn lấy ra ba cây châm có độc từ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, thi triển thủ pháp ném ám khí trong Huyền thiên bảo lục:
Dưới sự che chắn của đám người, không có ai chú ý tới trong tay Tiêu Sắt có châm tẩm kịch độc:
Lúc này, Gia Hổ vẫn đắm chìm trong niềm vui vừa mới đánh bại Tiêu Viêm, được đám chó săn tâng bốc lên tận mây:
“Hô hô..”
Ba cây châm có tẩm độc từ trong tay Tiêu Sắt bay thẳng ra, sau đó phân tán theo đường cong:
“A a...”
Cương châm đâm trúng hai quả trứng cùng một cái bánh quẩy, Gia Hổ chỉ cảm thấy hạ bộ tê rần, ngay sau đó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi nhuộm hồng đũng quần:
Nhìn Gia Hổ trúng chiêu, khoé miệng Tiêu Sắt cong lên, thi triển Mông lung yên bộ lặng yên rời khỏi phường thị:
......
Rời phương thị, Tiêu Sắt vẫn chưa trở lại Tiêu gia, vòng vài vòng ra ngọn núi sau Tiêu gia, sau đó kêu Long Quỳ cảm ứng, xác định Lăng Ảnh không có theo dõi mới chui vào sơn động sau thác nước:
Tiến vào thạch thất, Long Quỳ đã gấp không chờ nổi mà ra khỏi ma kiếm, bổ nhào vào lòng Tiêu Sắt, tay ngọc ôm cổ hắn, nghịch ngợm nói: “Ca ca, vừa rồi ngươi xử lý Gia Hổ kia thế nào.”
Tiêu Sắt sờ sờ đầu Long Quỳ, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ khiến hắn sau này không thể tiếp tục làm ác mà thôi.” Hắn cũng không muốn Long Quỳ tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ đó:
“Ta thay những nữ hài tử cảm ơn ca ca.” Tiêu Sắt thân mật sờ đầu làm hai mắt đẹp của Long Quỳ nheo lại, cười duyên nói:
Trò chuyện với Long Quỳ một lúc, Tiêu Sắt lấy hai quả ma hạch nhất giai từ trong trữ vật, tinh luyện tinh túy dược vật, nhìn về phía Long Quỳ, có chút cấp thiết nói: “Long Quỳ, với năng lực hiện tại của ta còn chưa đủ để luyện chế đan dược dược nhị phẩm Bồi nguyên linh dịch, lát nữa nhờ ngươi rồi.”
“Yên tâm đi ca ca, rốt cuộc Long Quỳ cũng thể giúp đỡ ca ca, Long Quỳ rất vui.” Long Quỳ mỉm cười rồi bám vào người Tiêu Sắt:
......
Trong khi Tiêu Sắt luyện chế đan dược, tại sân phòng Tiêu Huân Nhi:
Một bóng dáng xinh đẹp đứng ở đó:
Là thiếu nữ mặc một bộ váy màu tím nhạt, bình tĩnh nhìn không trung, đón gió nhẹ thổi tới:
Lúc này, Huân Nhi hơi nhíu mày, trong đôi mắt đẹp có chút sầu lo, Tiêu Viêm ca ca tự tin cùng kiêu ngạo trong mắt nàng đã biến mất:
Yên lặng một hồi lâu, Huân Nhi bỗng nhiên mở miệng, giọng nói dễ khiến người nghe như được gột rửa tâm hồn:
“Xuất hiện đi!”
Nàng vừa nói xong, bên cạnh xuất hiện một đám sương đen, sương đen dần dần ngưng tụ, hóa thành hình người, đúng là Lăng Ảnh theo lệnh Cổ tộc bí mật bảo hộ Huân Nhi:
“Tiểu thư.” Lăng Ảnh quỳ một gối trước mặt Huân Nhi, cung kính nói:
“Tiêu Viêm ca ca thế nào?” Huân Nhi lạnh nhạt nói:
Nghe Huân Nhi dò hỏi tình trạng của Tiêu Viêm, Lăng Ảnh có chút chua xót, “Tiêu Viêm thiếu gia chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại, nhưng lần này chịu đả kích quá lớn, hắn khó mà chấp nhận.”
“Tìm được nguyên nhân đấu khí của Tiêu Viêm ca ca biến mất sao?” Huân Nhi nhíu mày nói:
Lăng Ảnh lắc lắc đầu, “Thuộc hạ vô năng, vẫn chưa tra ra điểm khác thường.”