“Đi thôi, ta mang ngươi giết ra ngoài.” Tiêu Sắt nhìn về phía cửa phòng khép hờ, bên ngoài có hai tên hộ vệ Vạn dược trai canh giữ:
Lắc lắc đầu cười khẽ, Tiểu Y Tiên nói: “Yên tâm đi, không phải ta không chuẩn bị nha, ngày hôm qua lão gia hoả họ Diêu tới đây ám chỉ ta giao ra công pháp Huyền giai, ta mời hắn uống một ly trà.”
“Ừ, là một loại độc dược mạn tính trên Thất thải độc kinh, rất khó phát hiện, sau khi uống vào, nếu trong vòng một tháng mà không dùng giải dược, dù cường giả Đấu Sư cũng phải chết.” Bỏ một bình ngọc cuối cùng vào nạp giới, Tiểu Y Tiên mỉm cười nói:
“Xem ra lão khốn nạn kia xui xẻo, đắc tội tiểu độc nữ ngươi rồi, thật đáng thương.” Tiêu Sắt thổn thức nói:
“Ngươi nói cái gì?” Nghe được Tiêu Sắt gọi nàng là tiểu độc nữ, Tiểu Y Tiên trừng mắt đẹp:
“Không... Không có gì, chúng ta đi ra ngoài đi.” Nói xong liền mở cửa phòng, làm tư thế mời:
Nhìn thấy Tiêu Sắt chịu thua, Tiểu Y Tiên hài lòng gật gật đầu, đi ra khỏi phòng:
Hai tên hộ vệ canh cửa thấy Tiểu Y Tiên mang theo một thiếu niên xa lạ đi ra, liếc nhau, duỗi tay ngăn cản:
Một tên lạnh nhạt nói: “Không có lệnh của Trai chủ, Tiểu Y Tiên không thể rời phòng nửa bước.”
“Tiểu tử phía sau, thức thời thì nhanh rời đi, không cần rước lấy phiền toái.” Tên hộ vệ còn lại nói:
Không ít người ở Thanh Sơn chịu ơn Tiểu Y Tiên, bọn họ xem Tiêu Sắt là người chịu ơn Tiểu Y Tiên, thiếu niên đầu óc choáng váng, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân:
“Ha ha, ta là y sư Diêu tiên sinh mời tới, lại không viết giấy bán thân, ta đi đâu hắn không quản được.” Môi đỏ hé mở, Tiểu Y Tiên cười lạnh nói:
“Vậy cũng không được, Vạn dược trai là địa bàn của Trai chủ, kẻ nào cũng phải chịu sự quản lý.”
“Ngươi...” Trong lúc Tiểu Y Tiên muốn tức giận thì phía sau vang tiếng Tiêu Sắt, “Tiểu Y Tiên, nói đạo lý với bọn họ là chuyện không thể, giao cho ta đi.”
“Được.” Tiểu Y Tiên nghe vậy gật đầu, lui về phía sau Tiêu Sắt:
Tiêu Sắt chậm rãi đi vào giữa hai tên hộ vệ, không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị:
Thân thể nghiêng về phía trước rồi nhảy lên, hai chân mở ra mang theo khí kình hướng về hạ bộ của hai tên hộ vệ:
“Liệt thiên cước.”
Có đấu khí vàng nhạt bao phủ hai chân, hung hăng đá vào hạ bộ của hai tên hộ vệ:
“A.” Tiếng kêu thảm thiết vang tận trời cao, hai tên hộ vệ bay ngược hơn mười mét mới dừng lại, cả hai ôm đũng quần nhuộm máu mà tru lên, thân thể run rẩy, cuối cùng ngất đi vì đau nhức:
“Hít!” Phía sau Tiêu Sắt có tiếng Tiểu Y Tiên hít hà, môi đỏ co rút, nói: “Tiêu Sắt, ngươi cũng quá độc ác đi.”
“Ha ha, loạn thế cần dùng trọng điển, chỉ là phế đi thứ tượng trưng cho nam nhân mà không lấy mạng bọn họ đã xem như nhân từ rồi.” Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên, nở nụ cười hòa ái dễ gần:
“Ngươi là ma quỷ nha!” Nhìn bộ dạng vô hại này của Tiêu Sắt, Tiểu Y Tiên lui về phía sau vài bước, không nhịn được rùng mình:
Tiếng kêu thảm thiết của hai tên hộ vệ nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của những tên khác, đám hộ vệ sôi nổi hướng về phòng Tiểu Y Tiên:
“Không tốt, những tên hộ vệ đó đang tới đây.” Nhìn thấy đám hộ vệ, Tiểu Y Tiên nhíu mày nói:
“Yên tâm, ngươi theo sau ta là được, hết thảy giao cho ta.”
Khuôn vẫn mang theo nụ cười “Phúc hậu và vô hại”, Tiêu Sắt hướng tới đám hộ vệ đang tiến vào, bước chân nhanh hơn, cuối cùng hóa thành một bóng đen, nhảy vào đám người, sau đó trò cũ tái diễn:
“Phanh phanh phanh....”
Đối mặt những hộ vệ có thực lực từ Đấu Giả nhị tinh đến ngũ tinh, phối hợp thân pháp Huyền giai cao cấp Mông lung yên bộ, Tiêu Sắt một chân đá một tiểu bằng hữu, từng tiếng va chạm vang lên, trong giây lát, hơn mười hộ vệ đều ngã xuống mặt đất, mỗi tên đều rất thê thảm, hạ bộ bị đá nát, ôm đũng quần nhuộm máu chết ngất, có một hai tên ý chí mạnh mẽ, không có ngất đi nhưng cũng đã mất sức phản kháng:
“Đi thôi Tiểu Y Tiên.” Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên, mỉm cười nói:
Ngơ ngẩn nhìn đám hộ vệ nằm trên mặt đất, Tiểu Y Tiên có vẻ rất ngạc nhiên, nghe tiếng Tiêu Sắt gọi mới vừa rồi phản ứng, đáp lại: “A... Tới liền...”
Có vết xe đổ của hơn mười tên hộ vệ trước, những tên còn lại không dám chặn đường Tiêu Sắt cùng Tiểu Y Tiên, sợ một không cẩn thận liền tuyệt tử tuyệt tôn!
Ở cửa ra trang viên, Tiêu Sắt và Tiểu Y Tiên đúng lúc đụng phải Diêu tiên sinh vừa trở về Vạn dược trai:
Diêu tiên sinh nhìn Tiêu Sắt rồi lại nhìn Tiểu Y Tiên, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người đám hộ vệ đang sợ hãi, nổi giận nói: “Còn thất thần làm gì, mau bắt lấy Tiểu Y Tiên, đừng để bọn họ chạy.”
Nhưng sau khi chứng kiến chiêu thức tuyệt tử tuyệt tôn của Tiêu Sắt, các hộ vệ luôn nghe lời Trai chủ giờ phút này lại không dám ra tay:
Thấy không có người nào hành động, Diêu tiên sinh cũng nhận ra có chuyện không đúng, chợt mỉm cười tủm tỉm nhìn về phía Tiểu Y Tiên, nói: “Tiểu Y Tiên, ngươi chuẩn bị đi đâu nha, sao không cho ta biết một tiếng?”
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cười lạnh, đi đến cạnh Tiêu Sắt, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút, Diêu tiên sinh này là Đấu Sư nhất tinh, ngay cả đoàn trưởng Lang Thủ dong binh đoàn đoàn Mục Xà cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc hắn.”
Tiêu Sắt gật đầu, không nói gì:
Tiểu Y Tiên chậm rãi đi tới trước mặt Diêu tiên sinh, lạnh nhạt nói: “Chuyện tới nước này rồi, Diêu tiên sinh không cần làm bộ làm tịch nữa, thay vì vậy thì xem có phải trên khuỷu tay trái của mình có một vệt máu bầm hay không?”
Nghe vậy, Diêu tiên sinh liền vén tay áo, khi nhìn thấy vết bầm, lập tức trợn mắt, chỉ tay về phía Tiểu Y Tiên, “Ngươi hạ độc ta?”
“Ha ha, Diêu tiên sinh à, trà của ta cũng không dễ uống như vậy, qua một tháng nữa, vết bầm sẽ lan tràn đến trái tim ngươi, đến lúc đó chắc chắn phải chết, đương nhiên hiện tại ngươi cũng có thể lựa chọn cắt bỏ cánh tay này nha.” Tiểu Y Tiên khẽ cười một tiếng, bình tĩnh nói:
Giọng nói mềm mại quanh quẩn bên tai Diêu tiên sinh, lúc này đã là buổi chiều, có chút nóng bức, nhưng Diêu tiên sinh lại cảm thấy như rớt vào hầm băng, không nghĩ tới Tiểu Y Tiên ngày thường dịu dàng thế mà cũng có tâm cơ thế này: