Lúc đêm khuya vắng người, Nhâm Tiểu Túc liền kiểm tra lại thu hoạch của mình một chút, ngày hôm qua chị Tiểu Ngọc đã cho mình một đồng tiền cảm ơn, Nhan Lục Nguyên cho một đồng, hai học sinh hai đồng, tổng cộng đã thu hoạch được bốn đồng.
Nhưng mà hắn đã dùng mất một đồng, hiện giờ chỉ còn 3 đồng xu cảm ơn, còn có một bình thuốc mỡ có thể sử dụng được thêm hai lần, Nhâm Tiểu Túc quyết định gọi bình thuốc mỡ này là Hắc Dược, đơn giản dễ nhớ. . .
Nhâm Tiểu Túc nghĩ đến, một đồng xu cảm ơn mình có thể đổi lấy một lọ Hắc Dược, một lọ Hắc Dược có thể trị liệu cho 3 người, bởi vậy 1 đổi 3 vĩnh viễn là có lời không bao giờ lỗ.
Dùng tiền xu cảm ơn đổi lấy Hắc Dược đem ra bán, nhìn thì có vẻ giống như là đang giảm tiến độ giải tỏa vũ khí của hắn xuống, nhưng hắn đổi ra càng nhiều Hắc Dược, đạt được tiền xu cảm ơn sẽ càng nhiều, phương thức tăng trưởng này, nói không chừng còn có thể giải tỏa được nhanh hơn.
Hơn nữa chỗ Nhan Lục Nguyên còn có một thanh cốt đao có thể sử dụng, trong thời gian ngắn hắn cũng sẽ không cần ra ngoài săn bắn, cho nên kiếm tiền nuôi sống gia đình trở thành việc quan trọng nhất, kiếm tiền trước rồi nói.
Ban đêm Nhâm Tiểu Túc mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình đứng ở nơi hoang dã, trong tay là một thanh đao màu đen, thanh đao này dày đặc và thần bí giống như màn đêm.
. . .
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Nhâm Tiểu Túc liền đi ra ngoài, hôm nay hắn không cõng theo nồi sắt, chỉ cầm theo thanh cốt đao của Nhan Lục Nguyên.
Hiện giờ chị Tiểu Ngọc đóng giữ hai túp lều, chuyện ban ngày mất đồ rất không có khả năng xảy ra, hơn nữa nói thật là bây giờ những người lòng mang ý xấu ở trong thị trấn đều chọn quả hồng mềm để nắn, trộm ai thì trộm chứ không dám đi trộm đồ của loại người hung ác như Nhâm Tiểu Túc.
Không cần cõng nồi sắt đi ra ngoài. . . thật sự là quá thoải mái. . .
Bằng không thì một thanh niên tốt tuổi trẻ tài cao như Nhâm Tiểu Túc, mỗi ngày đều cõng nồi sắt chạy tới chạy lui, rất khó nhìn a. . .
Hôm nay hắn đi ra ngoài hoang dã không phải là vì săn bắn, mà là giả trang đi hái thảo dược.
Nhâm Tiểu Túc là một người rất cẩn thận, nếu như hắn nói là có bí phương thảo dược, vậy thì trước tiên phải có quá trình hái thảo dược, sau đó mới khiến người khác không hoài nghi.
Tuy rằng Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghe nói có ai nhằm vào "Người có năng lực siêu nhiên", nhưng vấn đề là Nhâm Tiểu Túc vô cùng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là nếu như muốn tự bảo vệ mình ở trong thời đại hỗn loạn, vậy hãy ngụy trang giống như mọi người.
Súng sẽ bắn chim đầu đàn, cây cao chịu gió lớn, tiền tài không để lộ ra ngoài, bao nhiêu danh ngôn của cổ nhân đều răn dạy mọi người ngàn vạn lần chớ có tùy tiện khoác lác.
Chờ lúc hắn trở lại thị trấn cũng mới vào giữa trưa, sau khi Nhâm Tiểu Túc ôm một đống lớn thảo dược trở về, có người thấy hắn liền hiếu kỳ nói:
- Nhâm Tiểu Túc, cậu ôm một đống cỏ dại như vậy làm gì thế?
- Đây mà là cỏ dại à?
Nhâm Tiểu Túc trừng mắt nói:
- Đây là thảo dược!
Thảo dược? Người hỏi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, với tư cách là người sinh sống ở trong thị trấn, sao còn không biết những loại thực vật này là gì? Trước kia chưa từng có ai coi chúng như thảo dược để dùng cả.
Nhâm Tiểu Túc thần thần bí bí nói:
- Tỷ lệ pha trộn khác nhau, liền có thể chế thành thuốc trị thương, bằng không thì anh cho rằng trước kia lúc tôi bị thương làm thế nào lành lại?
Hỏi người suy nghĩ một hồi lâu:
- . . . không phải là cậu dựa vào chọi cứng à?
- Cút.
Chân Nhâm Tiểu Túc cũng không ngừng bước trực tiếp trở lại túp lều của mình.
Lúc này chị Tiểu Ngọc vẫn còn đang tiếp tục may vá quần áo cho Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên, chị ta ngẩng đầu nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc ôm một đống lớn thảo dược trở về liền ngừng may vá hỏi:
- Đây là cái gì?
- Là thảo dược dùng để chế bí phương.
Nhâm Tiểu Túc giải thích nói.
Nhâm Tiểu Túc cầm lấy cái nồi sắt, nổi lửa lên, tùy tiện thêm nước liền bắt đầu giả vờ giả vịt chế biến thảo dược, trong quá trình nấu thuốc này, tốn nhiều nhất kỳ thật là nước. . . nước còn đáng giá hơn củi và những loại cỏ dại kia rất nhiều.
Hắn còn đặc biệt xốc lều vải lên, để cho người trong thị trấn thấy được hắn đang làm gì.
Không ít người đều thấy được một màn Nhâm Tiểu Túc nấu thuốc này, nhưng không ai dám tiến tới hỏi.
Nhâm Tiểu Túc không vui, hắn xốc vải cửa lều lên là muốn để người khác tới hỏi, lúc đó hắn mới có thể tuyên truyền thảo dược của mình được.
Qua nửa ngày vẫn không có ai tới hỏi, mặt Nhâm Tiểu Túc đen lên nhìn về phía một người đàn ông gầy yếu đang vụng trộm quan sát ở ngoài cửa:
- Ông!
Người đàn ông gầy yếu kia chỉ vào mình:
- Tôi?
- Đúng, ông qua đây.
Nhâm Tiểu Túc thấy đối phương cẩn thận từng li từng tí tới gần liền nói ra:
- Mau hỏi tôi đang làm gì!
Người đàn ông gầy yếu:
- . . .
Chị Tiểu Ngọc:
- . . .
- Hỏi mau.
Nhâm Tiểu Túc thúc giục nói.
- Cậu. . . cậu đang làm gì thế?
Người đàn ông gầy yếu hỏi.
Nhâm Tiểu Túc tâm nguyện đạt thành lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười, mặt mũi hiền lành nói:
- Tôi đang chế thuốc, ngày bình thường lúc tôi bị thương sử dụng loại thuốc chế biến bằng thảo dược này, không chỉ có thể tiêu viêm giảm đau, mà còn có thể khiến cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Trước kia tôi đều cất giấu loại thuốc này, nhưng hiện tại tôi nhận ra mình đã sai lầm, quyết định lấy thuốc ra chia xẻ với mọi người. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ mở một phòng khám chuyên trị ngoại thương, có ai bị thương cần cứu chữa không?
Những lời này của Nhâm Tiểu Túc làm cho người bên ngoài nghe thấy đều sững sờ, nhưng mà mọi người nhìn nhau xong liền tản đi, căn bản không có ai quan tâm.
Đùa à, Nhâm Tiểu Túc cậu quả thật lợi hại, nhưng bây giờ đột nhiên cậu nói cậu biết chữa bệnh, hàng xóm láng giềng có ai không biết trước kia cậu đều cứng rắn chịu đựng. . .
Hiện tại đột nhiên nói với chúng tôi là cậu có thảo dược, có quỷ mới tin.
Nhâm Tiểu Túc không vui, bây giờ nhất định phải để cho mọi người nhìn thấy dược hiệu mới được, việc này rất đơn giản, bởi vì hắn đã tự mình nhận thức qua, trong nháy mắt thoa thuốc lên thì cảm giác đau đớn bỏng rát sẽ lập tức biến mất, sau đó ngày hôm sau liền có thể kết vảy.
Chỉ cần mình để cho bọn họ nhìn thấy hiệu quả, chẳng phải sẽ có sinh ý hay sao?
Nhâm Tiểu Túc mang theo bình thuốc nhỏ đi loanh quanh thị trấn kiếm bệnh nhân, bệnh nhân ở đâu nhiều nhất? Nhất định là ở phòng khám.
Lúc Nhâm Tiểu Túc đi đến phòng khám lại phát hiện ra, trong phòng khám ngay cả một bệnh nhân đều không có. . . thật sự là phòng khám này thu phí quá đắt, tất cả mọi người đều không tới nổi.
Nhâm Tiểu Túc lườm tên bác sĩ trẻ tuổi một cái rồi xoay người rời đi, tên bác sĩ trẻ tuổi vốn đang thảnh thơi uống trà, bỗng nhiên bị Nhâm Tiểu Túc lườm liền cảm thấy hơi sợ hãi. . .
Không có biện pháp, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể đi tìm ngẫu nhiên ở trong thị trấn, cho đến tận lúc xế chiều từng nhà xưởng tan tầm, Nhâm Tiểu Túc mới nhìn thấy trên đường có một người đàn ông gầy yếu, trên tay y có một vết thương.
Nhâm Tiểu Túc vui mừng quá đỗi:
- Đại huynh đệ, lúc làm việc tay bị thương à? Tôi có một loại thuốc đặc hiệu, có cần dùng một chút không?
Người đàn ông gầy yếu kia cảnh giác nhìn Nhâm Tiểu Túc, cảm thấy giọng điệu của Nhâm Tiểu Túc không quá đứng đắn:
- Không cần.
- Lại đây lại đây.
Nhâm Tiểu Túc tiến lên trực tiếp tóm lấy người đàn ông kia, Nhâm Tiểu Túc vì tuyên truyền Hắc Dược quả thật đã buông xuống nguyên tắc cuối cùng của mình:
- Cho ông anh được lợi một chút!
Nhưng mà đối phương vẫn còn không quá muốn, dù sao nhìn đồ vật đen sì trên tay Nhâm Tiểu Túc liền thấy có vấn đề a.
Nhâm Tiểu Túc khẽ cắn môi:
- Coi như là tuyên truyền quản cáo sản phẩm, lần này trị bệnh miễn phí cho ông anh!
- Được được được, cậu bỏ đao ra trước đi. . .
Nhâm Tiểu Túc đi ra ngoài kiếm bệnh nhân, vẫn luôn mang theo cốt đao. . .