KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Dị năng, hài hước, đô thị, linh dị, hắc ám lưu, đấu trí...
---
- Trương tiên sinh.
Nhâm Tiểu Túc khách khí nói với Trương Cảnh Lâm:
- Hi vọng trong khoảng thời gian rời đi, ngươi có thể để Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ở lại học đường.
Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Đã xác định phải đi rồi?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- E rằng không còn cách nào cự tuyệt. Ngươi cũng thấy kết cục của Trương Bảo Căn đó, hiện giờ quyền sinh sát nằm trong tay đám người bên trong hàng rào. Nếu ta chủ động đi sẽ tránh khỏi nguy hiểm, còn có thể xoay chuyển. Thế nhưng ta cự tuyệt, chỉ sợ họ sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ tới ép ta.
- Không có lựa chọn nào khác ư?
Trương Cảnh Lâm nói.
- E rằng không có.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Bất quá Trương tiên sinh yên tâm. Khả năng cao dù họ có chết sạch thì chưa chắc ta có mệnh hệ gì.
Trên thực tế, mới đầu Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn làm việc xấu. Hiện giờ với tố chất thân thể hắn cùng kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Nhâm Tiểu Túc không sợ mình có đi mà không có về.
Hơn nữa đối phương trả công không khiến Nhâm Tiểu Túc hài lòng. Nếu cả nhà hắn đều được vào hàng rào thì còn được, ngược lại thì không có ý nghĩa gì.
Hắn rất muốn tiến vào hàng rào, có điều Nhâm Tiểu Túc không vứt bỏ Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ một mình rời đi.
Nhâm Tiểu Túc không nói với Nhan Lục Nguyên. Vì năng lực vốn có mà hắn biết có vài đêm thằng bé trằn trọc không ngủ, muốn được khám phá thế giới bên ngoài.
Thị trấn quá nhỏ, nhỏ tới mức đứng ở chỗ cao nhất cũng chỉ thấy qua đầu một tí. Nhỏ tới mức ở phía đông hàng rào cũng nghe được âm thanh của đám lưu manh ở phía tây hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc cũng muốn đi ra ngoài một chuyến.
Có điều hiện tại thứ duy nhất hắn không yên lòng chính là an toàn của Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên.
Nếu Trương Cảm Lâm không đồng ý, nói cách nào Nhâm Tiểu Túc cũng không đi cùng dàn nhạc.
- Xem ra ngươi cũng hiểu vấn đều. Buổi tối ngươi kêu hai người họ qua đây đi. Ta sẽ thu dọn một phòng cho họ.
Trương Cảnh Lâm đáp ứng. Ở nơi hoang dã, Trương Cảnh Lâm cảm thấy người của cả thị trấn cũng không bằng Nhâm Tiểu Túc có kinh nghiệm. Cho nên hắn sẽ không nói thêm gì.
Nhâm Tiểu Túc thấy Trương Canh Lâm trả lời thì tâm tình cũng thả lỏng:
- Tiên sinh, chỗ của ta có 5000 đồng để dành, đây là phí sinh hoạt cho Tiểu Ngọc tỷ và Nhan Lục Nguyên.
- Ngươi giữ lại đi.
Trương Canh Lâm lắc đầu:
- Ta là tiên sinh ở nơi này, ta chỉ lấy học phí.
- Tiên sinh, người đừng từ chối, cầm mua một ít thuốc hút cũng được.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trương Cảnh Lâm do dự một chút:
- Khục khục, vậy ta lấy 1000 xem như phí thuê nhà.
Nhâm Tiểu Túc không ép nữa, lập tức đưa cho Trương Cảnh Lâm 1000 đồng. Bình thường hắn keo thật đâu, hắn có thể không ngừng làu bàu vì việc tiêu tiền, có điều nếu là dùng tiền cho Nhan Lục Nguyên thì trước giờ Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ do dự.
Còn hơn 4000 đồng, Nhâm Tiểu Túc dự định sẽ giao cho Tiểu Ngọc Tỷ.
Tiền này không thể để Nhan Lục Nguyên giữ, vạn nhất Tiểu Ngọc Tỷ nổi lên tâm tư gì thì chỉ cần cầm tiền chạy đi thôi, sẽ không nổi lên ác ý với Lục Nguyên. Thế nhưng tiền mà ở trên người Lục Nguyên, sự an toàn của thằng bé sẽ chịu uy hiếp.
Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc vẫn giữ một tia phòng bị với Tiểu Ngọc Tỷ. Nếu sai hắn thật lòng xin lỗi nàng, thế nhưng ngược lại thì đây là cách làm để lại ít tiếc nuối và đau khổ nhất.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc vẫn cảm thấy thời gian ở chung của họ và Tiểu Ngọc Tỷ quá ngắn. Không phải hắn hoài nghi nàng có mục đích gì, chỉ là khó khăn lắm hắn và Lục Nguyên mới sống được tới hiện tại, mỗi bước đi đều như tắm máu mà ra. Cuộc sống như vậy sao có thể đơn giản tin tưởng người chỉ vừa quen không lâu được.
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Nhan Lục Nguyên về phòng khám thu dọn đồ đạc. Hắn không ngờ vừa đạt được nhà mưới lại lần nữa phải rời đi. Vương Phú Quý đứng bên cạnh nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng nhà cho ngươi, không để người khác vào ở.
- Vậy, cám ơn trước nhé.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Kỳ thật ngươi không cần đưa hai người họ tới học đường, ngươi có gì phải sợ ta.
Vương Phú Quý cười nói.
- Ta không đề phòng ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt lời đề nghị của Vương Phú Quý. Trong mắt hắn, chỉ có học đường mới là nơi an toàn nhất.
Vương Phú Quý cũng không tức giận, hắn biết Nhâm Tiểu Túc là dạng người gi. Cho nên chuyện này cũng trong dự liệu.
Toàn bộ quá trình Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên không nói gì. Chỉ buồn bực thu dọn đồ đạc, thẳng tới khi dọn xong, Nhan Lục Nguyên mới thấp giọng nói:
- Có thể không đi được không?
- Ta sẽ quay về, con đường kia cũng không nguy hiểm. Nếu gặp nguy hiểm ta sẽ vứt bỏ bọn họ chạy thoát thân.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hắn không trả lời vấn đề của Nhan Lục Nguyên mà trực tiếp đem tiền đã được bọc kín đưa cho Tiểu Ngọc Tỷ:
- Dù sao ta tới nơi hoang dã cũng không cần dùng số tiền này, ngươi giữ lấy đi.
- Ừ.
Tiểu Ngọc Tỷ đáp:
- Ngươi mang theo vài phần lương khô. Dựa vào vận khí mà tìm đồ ăn nơi hoang dã rất khó.
- Không cần.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Nếu không cần dễ ăn thì khoảng mấy chục km phía trước vẫn khá dễ tìm đồ ăn.
Bất quá có lời nhắc nhở này của Tiểu Ngọc Tỷ gợi cho Nhâm Tiểu Túc biết, nếu hắn có thể thu hồi chai thuốc vào trong cung điện thì không biết những vật khác có được không?
Cung điện thật kỳ lạ, có thể chưa vật chất có thực thể trong đó.
Nếu vậy, Nhâm Tiểu Túc muốn trộm lấy nước trong giếng nước của thị trấn đem theo. Dù sao uống nước ở bên ngoài thật sự không yên tâm.
Cái gọi là xa nhà hẳn chính là thế này?
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc vụng trộm lấy một khối bánh ngô thu vào cung điện. Kết quá một khắc sau, chuyện thần kỳ xảy ra: Bánh ngô không hề động…
Cung điện phát ra thông báo:
“Không đủ quyền hạn thu nạp vật phẩm.”
Nhâm Tiểu Túc sữn sờ một chút. Thì ra có thể bỏ đồ từ bên ngoài vào trong cung điện, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa làm được mà thôi!
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ trong đầu:
- Dựa vào cái gì để tăng quyền hạn?
“Không có quyền trả lời.”
Cung điện lần nữa im lặng, không hề cho Nhâm Tiểu Túc đáp án chính xác.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhận ra, hình như cung điện không hề có ý thứ, nó chỉ dựa vào một loại logic nào đó để thông báo nhiệm vụ cho Nhâm Tiểu Túc. Nó như muốn…. chỉ dẫn hướng đi cho Nhâm Tiểu Túc.
...
Nhâm Tiểu Túc cầm hành lý thu xếp cho Tiểu Học Tỷ và Nhan Lục Nguyên rời khỏi phòng khám tới học đường không chút do dự. Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên đứng ở cửa học đường nhìn bóng lưng rời đi trong đêm của Nhâm Tiểu Túc. Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi:
- Tiểu Ngọc Tỷ, kỳ thật ngươi biết vì sao hắn đưa hết tiền cho ngươi đúng không?
- Ừ.
Tiểu Ngọc Tỷ bình tĩnh đáp.
- Vậy ngươi có trách hắn không?
Nhan Lục Nguyên nhìn về phía Tiểu Ngọc Tỷ.
- Không.
Tiểu Ngọc Tỷ cười rộ lên.
Nhâm Tiểu Túc đi thật xa mới quay đầu nhìn về hướng học đường. Lúc này bầu trời đầy sao sáng bao la.
Hắn kiên định đi tới phòng khám, nghênh đón khách nhân sắp tới.
Nhiều người mất cả đời, khi nhìn lại cuộc sống của mình mới hiểu rõ. Chỉ cần một lựa chọn nào đó cũng khiến tương lai của họ biến đổi nghiêng trời lệch đất. Đứng ở ngã ba lựa chọn một con đường rồi cắm đầu chạy về phía tương lai vô định.
Chẳng qua khi ấy, họ vẫn tưởng đó chỉ là một bình thường trong đời mà thôi.