Đường tới Cảnh Sơn không dễ đi, phần lớn đều là đường đất.
Có đôi khi Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe thấy thỉnh thoảng bên dưới sẽ có xi măng nữa. Không biết vì sao những con đường này bị vỡ vụn, sớm bị tàn phá hư gần hết.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc từng nghe Trương tiên sinh nhắc qua. Đây đều là đường xi măng có từ thời đại trước tai biến, qua bao nhiêu năm không biết đã hư đến mức nào rồi. Thậm chí đại bộ phận đường đều bị bùn đất lấp vùi.
Hiện giờ người trong hàng rào gọi những con đường này là đại lộ. Bất quá xe lui tới tương đối nhiều, sử dụng đường đất vẫn ổn hơn.
Trên thực tế, xe tới lui giữa hàng rào không nhiều lắm. Trong một năm nay, Nhâm Tiểu Túc chỉ thấy tầm 10 lần có xe cộ ra vào hàng rào 113, này đã là tương đối nhiều rồi.
Nơi hoang dã cũng không hoang vu, ngược lại, từ vài chục km xung quanh thị trấn. Phóng tầm mắt nhìn tịa đều là một màu xanh lục, những năm nay thực vật sinh trưởng khá tươi tốt.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây cũng không phải việc xấu. Bình thường đồ ăn trong thị trấn khá thiếu thốn, không có thịt thì ăn rau. Hắn từng chú ý, bắp cải trắng mà Trương Cảnh Lâm trông cao hơn một chút so với lúc trước.
Nhâm Tiểu Túc từng hỏi có phải do phân bón không, kết quả Trương Cảnh lâm nói không bảo.
Đây là chuyện tốt, mói không chừng sau này chỉ một củ khoai tây cũng đủ cho ba người ăn…
Lưu Bộ để Nhâm Tiểu Túc ngồi ở xe bán tải, hẳn hắn không nghĩ tới Nhâm Tiểu Túc có thể làm gì.
Trong thùng xe bán tải đều là thức ăn và nước uống bọn họ mang ra từ hàng rào, không hề khóa lại mà chỉ trùm một tấm vải dầu trùm lại.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe liếc mắt nhìn tấm vải dầu liền thấy được hai chữ bánh bích quy, sau khi xốc tấm vải dầu lên lại thấy được bình đựng nước…
Vì xe lắc lư nên quá trình di chuyển không thoải mái lắm. Kỳ thật chuyện dàn nhạc sợ nhất không phải gặp phải dã thú. Bên cạnh có mười hai tư quân vác súng đen ngòm trên vai, đạn đã lên nòng. Căn bản không cần quá lo lắng về dã thú.
Lúc trước chuyện của đàn sói đúng là không tốt, có điều chúng sớm đã trốn xa. Ngọn núi chúng trốn cách nơi này cũng chừng trăm km, căn bản không lo chúng quay về.
Dựa theo kinh nghiệm của người trong hàng rào, sau khi đàn sói trở về khu vực hoạt động. Chúng cũng phải mất cả năm nghỉ lại sức.
Cho nên chuyện đoàn xe lo lắng nhất lúc này là hư xe.
Đám binh sĩ tư quân đều đã được học sửa xe. Có điều họ không thể luôn đem theo nguyên bộ dụng cụ đi đường.
Hành trình chậm một chút chung quy vẫn tốt hơn đi bộ.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc phải xuống xe để “xả hơi”. Thế nên đoàn xe phải dừng lại chờ hắn, việc này khiến mọi người càng thêm bất mãn với Nhâm Tiểu Túc. Bất quá Nhâm Tiểu Túc lại không quan tâm, đối mặt với ánh mắt lên án của mọi người, hắn cứ thế tỉnh ơ.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, đến trưa, lúc đoàn xe dừng lại, Lưu Bộ dẫn đầu nhảy xuống xe, vui vẻ cười nói:
- Ở bên trong hàng rào một thời gian dài, được ra ngoài thấy cảnh sắc bao la khiến tâm tình thật sự sảng khoái.
Một binh sĩ cười nói:
- Còn không phải sao, ở trong hàng rào mãi sẽ thấy khó chịu.
Trên thực tế, ngay từ đầu mọi người đã có một ít tâm tư là ngắm phong cảnh dọc đường và nói chuyện phiếm. Thế nhưng có một số ít người không nghĩ vậy. Trước kia ngày đầu tiên đi săn, Nhâm Tiểu Túc cũng rất thoải mái…
Lưu Bộ gọi mọi người xuống xe:
- Mọi người xuống xe ăn gì đi, ăn một chút rồi chúng ta đi tiếp. Tranh thủ trước khi trời tối vượt qua Vân Lĩnh. Lần trước chúng ta từng đi qua một chỗ trống trải rất thích hợp để hạ trại.
Nhóm người trên xe vượt dã cười nói xuống xe. Mấy binh sĩ tư quân tụ tập một chỗ hút thuốc. Trên mặt mỗi người đều là biểu tình thỏa man.
Lưu Bộ kêu nhân viên công tác tới chỗ xe bán tải. Hắn không thể sai sử đám tư quân này. Hành trình có 12 người, đều không phải tới bảo vệ Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ mà là dàn nhạc tới yểm hộ đám tư quân này chấp hành nhiệm vụ!
Việc này nâng cao mặt mũi của Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ, có điều họ cũng phải hiểu nặng nhẹ.
Lưu Bộ đi tới chỗ của nhân viên dàn nhạc trên xe bán tải nói:
- Đợi lát nữa mọi người tản ra, ngươi cầm thuốc lá tới tặng binh sĩ.
- Được, tặng bao nhiêu?
Nhân viên dàn nhạc hỏi.
- Trước lấy một hộp đi, không phải chúng ta có mười mấy hộp à. Cứ từ từ.
Lưu Bộ vừa cười vừa nói:
- Lần này có người mới, qua mấy ngày nữa quen thuộc là được.
Ngay khi Lưu Bộ đi tới phía sau xe bán tải, kết quả hắn liền chấn kinh:
Ăn được một phần chống đói, Nhâm Tiểu Túc đứng dật hoạt động thân thể, thuận tiện vỗ vỗ vụn bánh quy xuống…
Khi nhìn vào thùng xe, Lưu Bộ liền đau lòng:
- Ngươi là heo à, ăn nhiều như vậy. Một mình ngươi từ sáng tới giờ ăn năm hộp bánh bích quy!?
Nói thật, đã lâu Nhâm Tiểu Túc chưa ăn no như vầy. Lúc nghèo khó, đa phần thức ăn hắn đều đẻ dành cho Nhan Lục Nguyên, thời gian khá giả hơn là mấy ngày gần đây, hắn lại không có cơ hội xa xỉ…
Hơn nữa vừa vặn đám người này còn có bánh bích quy, mặn ngọt gì cũng có.
Phải biết muối và đường trong thị trấn là vật cực kỳ xa xỉ. Bình thường Nhâm Tiểu Túc đều ăn khoai tây nấu các lại thôi. Làm sao có thể ăn đồ có mùi vị thế này, nước uống trên xe còn nhiều như thế.
- Ngươi nhìn ngươi ăn thành cái dạng gì thế kia.
Lưu Bộ giận dữ hét:
- Chẳng khác nào người có bầu bốn tháng? Bụng to thế không khó chịu à?
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Đây không phải do ngươi bắt ta ngồi xe này à. Bất quá nghe ngươi nói vậy ta cũng thấy khó chịu.
Nói xong Nhâm Tiểu Túc xuống xe chạy ra xa:
- Các ngươi ăn cơm đi, ta đi “xả hơi” tí.
Nhâm Tiểu Túc chạy ra xa, bỏ lại đám Lưu Bộ đứng xơ xác giữa từng.
Một nhân viên dàn nhạc do dự nói:
- Hay chúng ta cho hắn lên xe ngồi đi?
Lưu Bộ trừng mắt:
- Dựa vào cái gì cho hắn lên xe ngồi? Hắn là một lưu dân cũng có tư cách ngồi chung một chỗ với chúng ta?
Khí thế nhân viên công tác kia lập tức hạ xuống. Bất quá hắn vẫn lầm bầm:
- Để cho hắn ngồi trong xe hai ngày, chỉ sợ chúng ta không cầm cự nổi tới khi qua hàng rào 112…
Lưu Bộ nghe vậy thì đánh giá đại khái sức ăn của Nhâm Tiểu Túc lại: Sau đó cảm khái nói:
- Đúng là chịu không được…
Cuối cùng mọi người thoải hiệp, nhất trí để Nhâm Tiểu Túc ngồi vào e.
Có điều khi quay về, nghe tới phải đổi chỗ Nhâm Tiểu Túc liền không vui:
- Ta không ngồi trong xe. Ta lấy cái gì mà ngồi chung chỗ với các ngươi. Ta là lưu dân mà!
- Các ngươi thả ta ra, để ta ngồi cùng một của với bánh bích quy của ta!
- Các ngươi có còn là con người không vậy!
Cuối cùng mọi người mới đồng tâm hiệp tức nhét hắn vào xe để xem như xong chuyện…