Hiện giờ tốc độ đoàn xe rất nhanh, một phần vì đường khá dễ đi, phần khác mọi người cảm thấy chỉ cần chạy nhanh thì có thể bỏ lại nguy hiểm sau lưng.
Đến chạng vang tối, khi trời ngã về chiều, cuối cùng đoàn xe cũng rời khỏi khu rừng, thấy được bậc thang đá và hẻm núi nguy nga trước mặt.
Bậc thang đá hướng thẳng lên trời. Họ xuống xe ngửa cổ nhìn lên, hai bên không thấy được giới hạn.
Đây là bậc thang tự nhiên, phảng phất như bước hết bậc thang này sẽ tới thiên đường.
Miệng hẻm núi xa xa như một đường đen nhỏ, phải tới gần mới nhìn thấy được. Hẻm núi này rộng tới mức năm sáu chiếc xe có thể cùng lúc đi qua.
Giớ lớn xuyên qua hẻm núi phát ra âm thanh gào thét nức nở. Nếu người đứng ở cửa hẻm núi mà không vững sẽ bị gió thổi ngã.
Thiên nhiên thần kỳ, bao la và hùng vĩ dường như trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Đột nhiên Lưu Bộ hô lớn:
- Các ngươi tới đây nhìn nè.
Chỉ thấy Lưu Bộ đứng trước cửa hẻm núi, chỉ vào một vách đá hô:
- Ở đây có chữ!
Tất cả mọi người đều đi qua, không biết ai khắc trên vách đá bốn chữ: Người sống chớ vào.
Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Ai khắc vậy?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Năm trước ta tới đây không thấy bốn chữ này.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Giọng Lưu Bộ the thé:
- Khoảng cách nơi này tới thị trấn xa như vậy, dù có đi săn cũng không cần tới đây. Đến cùng ngươi là ai? Nhất định ngươi đang che dấu thân phận của mình!
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ừ, có một chuyện ta vẫn luôn giấu các ngươi. Kỳ thật, ta là…. Truyền nhân của rồng.
Lưu Bộ:
- …
Hứa Hiển Sở:
- …
Lạc Hinh Vũ:
- …
- Hiện tại ngươi có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Hứa Hiển Sở lại chĩa họng súng về phía Nhâm Tiểu Túc
- Ngươi phải nói rõ vì sau năm ngoái ngươi tới đây. Vốn nơi này ít người lui tới, rất nhiều năm hàng rào 113 không phái ai tới đây. Ở đây là nơi trung gian của hàng rào 113 và hàng rào 112. Một năm nay không có ai đi từ bên đó qua. Cho nên trong một năm nay, khả năng cao chỉ có ngươi là người duy nhất tới nơi này. Chữ này có phải ngươi khắc không?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút lại nói:
- Vị trí khắc chữ rất coa, lấy chiều cao của ta không có đá kê chân sẽ không vươn tới. Hơn nữa xác thực ta cũng rất kinh ngạc vì sao ở đây lại có bốn chữ này, cũng rất muốn biết là ai làm.
Điều này Nhâm Tiểu Túc không nói láo, bốn chữ này thật sự không phải hắn khắc.
- Ngươi còn chưa nói vì sao ngươi tới đây.
Lưu Bộ quát:
- Nơi này cách thị trấn xa như vậy ngươi tới làm gì?
Ánh mắt cả dám đổ dồn về phía Nhâm Tiểu Túc. Tốc độ lái xe nhanh hơn tốc độ người đi cũng phải mấy ba ngày mới tới nơi. Nếu không có nguyên nhân, Nhâm Tiểu Túc cũng không lặn lội tới chỗ này.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Năm trước ta đụng phải đàn sói ở Vân Lĩnh, bị chúng đuổi tới đây.
Đây là sự thật
- Ngươi nói bậy.
Lưu Bộ phản bác:
- Ngươi chỉ là một đứa bé lại có thể sống sót trong miệng sói? Ta hỏi ngươi, vì sao đàn sói lại buông tha ngươi?
- Lúc ấy mục tiêu đàn sói không phải, ta chỉ vừa vặn đi ngang mà thôi. Khi ấy do hoảng hốt ta trốn vào rừng cây. Vốn ta tưởng đàn sói sẽ không để ý, có điều chúng lại đuổi theo. Về phần làm sao ta sống sót được… sau khi vào hẻm núi này, chúng không đuổi theo ta nữa. Ta còn trốn trong này hai hôm, xác nhận chúng đã đi hẳn mới rời khỏi. Nếu đi vào trong thì ta không biết đường, ta chưa từng đi tới đó.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đàn sói không vào trong đây? Chẳng lẽ trong hẻm núi có gì đó kinh khủng lắm?
Mà chữ khắc trên vách đá này hẳn là do người nào đó có lòng tốt nhắc nhở người khác về sự khác thường của Cảnh Sơn, muốn người khác đừng đi vào.
Tất cả mọi người đều tin lời của Nhâm Tiểu Túc. Bất quá lần này Nhâm Tiểu Túc không nói thật, lúc trước hắn bị đàn sói đuổi theo, chúng không dừng lại ở đây mà đuổi vào trong luôn.
Về phần vì sao Nhâm Tiểu Túc sống sót, kỳ thật hắn cũng không rõ. Vì trong nháy mắt bị đàn sói đuổi kịp hắn đã mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại thân thể bị thương nhưng không thấy đàn sói đâu nữa.
Nhâm Tiểu Túc cố gắng quay về thị trấn trong tình trạng đèn đã cạn dầu. Chính lần này khiến hắn ý thức được đàn sói đáng sợ thế này, có điều lần đó đụng phải đàn sói, trong đầu hắn bỗng xuất hiện khói đen.
Một năm nay Nhâm Tiểu Túc đều tự hỏi, đám khói đen đó là gì, có liên quan gì tới việc hắn hôn mê. Trong lúc hắn hôn mê đã có chuyện gì xảy ra?
Một người bỗng hỏi:
- Các ngươi có biết về siêu phàm giả không. Nói không chừng chữ này là do siêu phàm giả lưu lại. Trong số bọn họ có một ít người sớm siêu thoát, không còn là nhân loại bình thường, có thể tự do di chuyển ở nơi hoang dã cũng không kỳ quái.
Người vừa nói chuyện là một binh sĩ, kết quả Hứa Hiển Sở trợn mắt nhìn:
- Đây là cơ mật quân sự.
- Ngươi giả bộ cái gì. Mọi người đều biết ngươi là bị đày tới đây. Ngươi nghĩ ngươi còn nắm giữ cái chức sĩ quan đó được bao lâu?
Binh sĩ kia cười lạnh:
- Cho dù nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi nghĩ quay về rồi Mã Hâm có thể buông tha cho ngươi?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, trật tự của đám binh sĩ này thật hỗn loại, còn dám tùy ý chống đối cấp trên? Bất tri bất giác, ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc với đám tư quân này lại kém đi một chút. Trương tiên sinh từng kể, trước tia biến kỷ luật quân đội rất nghiêm minh, có thể dùng từ ý chí tập thể như sắt thép để hình dung.
Quân nhân nói chuyện im lặng, có điều lại khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ:
- Vậy chuyện của siêu phàm giả là thế nào. Nghe nói gần đây các ngươi đã bắt đi ba siêu phàm giả trong thị trấn?
Hứa Hiển Sở cân nhắc nói:
- Việc này không liên quan tới các ngươi. Chúng ta tới cũng là chấp hành nhiệm vụ của thủ trưởng mà thôi.
- Vậy chúng ta có nên tiến vào không?
Lưu Bộ khẩn cầu:
- Sĩ quan, hay chúng ta trở về đi. Nơi này quá nguy hiểm!
Rốt cuộc Hứa Hiển Sở cũng dao động, hắn liếc mắt nhìn sắc trời rồi thở dài:
- Dù sao cũng không còn sớm. Đêm nay chúng ta cắm trại ở đây. Mọi người cùng thương lượng vấn đề này rồi quyết định sau.
Tất nhiên đám Lưu Bộ đồng ý, chỉ cần không đi vào trong hẻm núi thì hết thảy đều không thành vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc nhìn sâu vào hẻm núi. Vách đá hai bên hẻm núi như chạm phải trời, trên không có ánh sáng rọi xuống. Dường qua ánh sáng không chiếu vào hết hẻm núi được, càng vào sâu càng tối.