Khi tất cả mọi người thấy hai dòng chữ này, bầu không khí trong hang động bỗng rơi xuống trầm trọng.
Hôm nay khi vào rừng họ không gặp phải nguy hiểm gì cả. Trừ mệt mỏi vì một đêm không ngủ ra cũng chẳng có chuyện gì kỳ quái phát sinh.
Việc này khiến cả bọn nảy sinh ảo giác: Phảng phất như nơi này còn an toàn hơn trong hẻm núi. Thậm chí họ còn quên mất lời nhắc ngoài hẻm núi của ai đó.
Thế nhưng vào lúc này, tất cả đều nhớ lại.
Thi thể Từ Hạ mất tích, bọ mặt người kinh khủng cùng bốn chữ to lớn do ai đó khắc lên.
- Dọc đường này có ai mất tích không?
Phản ứng đầu tiên của Hứa Hiển Sở là kiểm kê nhân số lại. Kết quả phát hiện không có ai mất tích.
- Có phải ai đó khắc ở đây để trêu chúng ta không.
Lưu Bộ nghi ngờ hỏi:
- Trong hang động không có dấu hiệu đánh nhau. Hơn nữa trên đường đi chúng ta cũng không gặp phải dã thú hay thi cốt nào.
… Những lời này của Lưu Bộ như thức tỉnh Nhâm Tiểu Túc. Kỳ thật chuyện kỳ quái nhất là: Trong rừng cây bình thường nhất định sẽ có thi thể động vật. Dù là chim hay rắn hoặc dã thú có hình thể lớn hơn cũng là chuyện thường thấy.
Có điều khu rừng này quá quỷ dị. Nhâm Tiểu Túc xác thật chưa từng thấy thi thể nào, chỉ có con chuột hắn vứt bỏ lúc trước.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc muốn quay về xác nhận, có phải thi cốt con chuột kia cũng biến mất rồi không. Thời gian quá ngắn, buổi sáng vẫn chỉ là xương trắng, hiện tại đã biến mất, giống như xương cá và Từ Hạ vậy.
Khu rừng này lớn như vậy, mỗi tàng cây đều khiến gai ốc mọi người nổi lên. Một quân nhân hỏi:
- Nhìn dáng chữ này hẳn được khắc trong vòng một năm lại đây, hơn nữa số lượng còn không ít. Có điều gần đây hàng rào 113 đâu có ai tới Cảnh Sơn.
- Có thể là người ở hàng rào 112 muốn tới hàng rào của chúng ta. Kết quả giữa đường có vấn đề.
Hứa Hiển Sở tỉ mỉ nhớ lại:
- Chúng ta chỉ là binh sĩ ở tầng lớp chót của tư binh nên không thể biết có ai tới không.
Hứa Hiển Sở nói không sai. Trong tư quân họ chỉ là nhân vật vòng ngoài, tầng trên có tin tức gì họ cũng không có tư cách biết.
Có người nói:
- Có phải lần này chúng ta được phái tới là vì đoàn người ở đây có chuyện ngoài ý muốn. Cao tầng của hàng rào biết được nên phái chúng ta đi xem xét. Nếu đoàn người này đem theo điện thoại vệ tinh, hẳn có thể truyền tin tức về hàng rào.
Đây là lần đầy tiên Nhâm Tiểu Túc nghe được danh từ điện thoại vệ tinh này. Trương tiên sinh chưa bao giờ nhắc tới nên hắn không biết.
Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ giữa các hàng rào có cách liên lạc với nhau. Có điều lại không biết phương thức liên lạc là gì. Hiện tại xem ra là điện thoại vệ tinh.
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng hỏi Dương Tiểu Cận:
- Điện thoại vệ tinh là gì? Ta nghe Trương tiên sinh nói trong hàng rào có điện thoại, có điều không biết điện thoại vệ tinh.
Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Sau tai biến, nhân loại tiếp quản vệ tinh lúc trước, giúp các hàng rào giữ liên lạc với nhau.
Một người căm giận nói:
- Nếu cao tầng biết bọn họ mất tính mà còn phái chúng ta đi thì rõ ràng bắt chúng ta đâm đầu vào chỗ chết rồi. Đây là dùng sinh mạng đổi lấy tin tức. Nếu chúng ta cũng chết ở đây, vậy nói lên nơi này thật sự nguy hiểm. Khó trách lần này không cho chúng ta điện thoại vệ tinh, hẳn là muốn giảm tổn thất tới mức thấp nhất. Chẳng lẽ mạng của chúng ta còn không bằng một cái điện thoại?
Hứa Hiển Sở liếc mắt nhìn người này một cái:
- Không nhận được tin chính xác đừng tùy ý suy đoán. Phán đoán của ngươi cũng không hợp lý.
Kỳ thật vị quân nhân này nói là do sợ hãi mà trách móc chứ chưa suy nghĩ kỹ càng. Vì thế Hứa Hiển Sở không ủng hộ suy đoán này. Nhâm Tiểu Túc nhìn kỹ hai hàng chữ nói:
- Người kia dùng thứ gì mà khắc lên đá? Hẳn là dao găm quân đội. Những đồ vật khác không thể khắc được sâu thế này đâu.
Hứa Hiển Sở gật đầu:
- Hẳn là binh sĩ của hàng rào số 112.
Hắn quay đầu nói với mọi người:
- Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Nếu buổi tối muốn đi ngoài phải đi từ ba người trở lên.
An bày như vậy là để phòng ngừa trường hợp mất tích. Dù gặp được nguy hiểm thì một trong ba người vẫn kịp kêu cứu.
Hứa Hiển Sở nói tiếp:
- Hơn nữa đêm nay phải có người thay phiên gác đêm. Như vậy đi, ta gác ca đầu, tiếp đó mọi người thay phiên nhau. Nữ tử thì không cần.
Nhâm Tiểu Túc tán thành. Bất quá gác đêm cũng không có nhiều ý nghĩa. Vì hắn không chỉ phòng bị bên ngoài mà còn phải phòng bi nguy hiểm nội bộ nữa kìa.
Chung quy hắn và Dương Tiểu Cận vừa đoạt súng lục của binh sĩ, rất có thể tối nay họ sẽ đánh lén.
Kết quả Dương Tiểu Cận lại nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi canh ca đầu, ta canh ca sau.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Liên minh ngắn ngủi tồn tại cũng có ý nghĩa riêng của nó: Ít nhất hai người họ sẽ không làm hại đối phương.
- Ta ra ngoài một chuyến.
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn:
- Ta đi với ngươi nhé.
Hơn nửa ngày Dương Tiểu Cận mới thấp giọng trả lời:
- Không cần.
Nhâm Tiểu Túc có chút buồn bực. Lá gan cô nương này lớn quá rồi, rốt cuộc là ỷ vào cái gì lại không sợ như thế?
Lạc Hinh Vũ ở bên cạnh đứng dậy nói:
- Ta đi với ngươi.
Nói rồi nàng quay đầu lườm Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi thật chẳng hiểu gì cả.
Nhất thười trên mặt Nhâm Tiểu Túc nóng ran. Hiện tại hắn mới kịp nhận ra là chuyện gì!
Hai cô gái đội mưa đi ra ngoài. Hứa Hiển Sở chỉ liếc nhìn mà không nói gì.
Một binh sĩ thấp giọng châm chọc:
- Nếu cả hai cô ả đều mất tích thì đáng tiếc quá.
Bất quá không tới năm phút sau Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ đã quay về. Phảng phất như chưa có gì xảy ra vậy.
Tình huống này là sao. Chẳng lẽ “bóng đen kỳ quái” kia không để ý tới họ.
Hai binh sĩ thấy thế cũng đứng dậy:
- Chúng ta đi tiểu tiện một chút, nhịn không được nữa.
Đám người này muốn để hai nữ tử ra ngoài dò đường trước rồi mới dám đi. Hơn nữa vì sợ hãi mà hai người nhịn tới mức sắp xón ra quần, thật sự không cách nào nhịn được nữa.
Vốn ban đầu họ tính đi vệ sinh trong hang động. Có điều thấy hai nữ tử không có chuyện gì thì lá gan cũng lớn hơn.
Hứa Hiển Sở gật đầu:
- Đi nhanh về nhanh, đừng ở ngoài hút thuốc.
- Yên tâm yên tâm.
Hai binh sĩ khoác áo rời đi.
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn chocolate vừa nhìn Dương Tiểu Cận đang phủi vệt nước trên người. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi có gặp phải cái gì kỳ quái không?
- Không.
Dương Tiểu Cận trả lời nhanh gọn.
Trong hang động có người nhóm lửa. Mọi người ném quả tùng vào trong đó rồi ngồi ép lá thông lấy nước uống.
Quả tùng cháy nghe lép bép. Đống lửa truyền hơi ấm tới cả đám. Mọi người cảm giác như lần nữa sống dậy.
Có điều quay một hồi bỗng nhiên Hứa Hiển Sở nhìn ngoài hang nói: