Hứa Hiển Sở, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không ai muốn cầm theo hình người rách rưới kia. Mà vấn đề mang theo này lại do chính Lưu Bộ nói ra, vì thế mọi người quyết đoán giao cho hắn trọng trách này.
Trên thực thế, đám Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tượng người này chẳng có tác dụng gì. Dù mọi người không biết tác dụng của thứ này trước tia biến, có điều họ không ngốc. Dù sao cũng không phải mình cầm, mang theo cũng chẳng sao.
Vì vật dọc đường Lưu Bộ không khỏi đau buồn, hắn đi một mình đã đủ mệt, bây giờ còn phải cầm theo cái hình người rách rưới này…
Thảm nhất là hôm nay mọi người chưa được ăn cơm.
Hứa Hiển Sở chợt dừng bước, đừng nói ba người Lạc Hinh Vũ. Ngay cả Hứa Hiển Hở cũng không chịu nổi. Hắn quay đầu lại nói:
- Mọi người tự hái quả tùng ăn đi, ăn chút gì đó rồi đi tiếp.
Đối với đám Hứa Hiển Sở mà nói, trình độ sinh tồn ở hoang dã của họ chỉ là dùng quả tùng lấp bụng mà thôi. Kỳ thật quả tùng rất khó bóc, còn ít nữa.
Bóc một quả tùng chỉ có một hạt thông không đủ nhét kẽ răng. Thế nhưng không ăn cái này còn có thể ăn cái gì nữa? Nhâm Tiểu Túc lại không quan tâm họ ăn cái gì nữa.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc cầm chủy thủ cắt một đường trên thân cây, chỗ vết cắt có dịch trắng như sữa chảy ra. Hai mắt Hứa Hiển Sở sáng lên:
- Cái này uống được không
Những người khác kinh hỉ nhìn sang, kết quả Nhâm Tiểu Túc lắc đầu nói:
- Đại bộ phận dịch cây màu trắng sữa này không uống được, đa phần đều có độc.
Hứa Hiển Sở nghi hoặc:
- Vậy ngươi cắt làm gì?
- Để chủy thủ dính độc.
Nhâm Tiểu Túc nói như điều đường nhiên.
Những người khác nhất thời mê man, ngươi làm vậy là để chủy thủ dính độc. Ngươi tính hạ độc ai thế hả!
Bất quá mọi người cũng không dám xem thường sự âm hiểm của Nhâm Tiểu Túc. Dọc đường Nhâm Tiểu Túc rất hữu dụng. Vạn nhất có người bị thương còn phải nhờ vào Nhâm Tiểu Túc chữa trị.
Lưu Bộ, Lạc Hinh Vũ và Vương Lỗi đều có tiền, tiền này là để đề phòng bất trắc nhờ Nhâm Tiểu Túc cứu mạng.
Bọn họ ý thức được, có Nhâm Tiểu Túc bên cạnh, tiền chẳng khác nào mạng cả…
Nếu họ đắc tội với Nhâm Tiểu Túc, dù Nhâm Tiểu Túc vẫn sẽ nhận tiền trị thương nhưng trong quá trình trị thương hắn ám toán họ thì sao…?
Lúc Lưu Bộ hái quả tùng không cẩn thận rơi xuống, bất quá dưới đất rụng đầu lá thông mềm mại nên khi ngã cũng không đau.
Tâm tình Lưu Bộ gần như tan vỡ:
- Đều do đàn sói kia, không phải người trong hàng rào bảo chúng đã tới nơi khác rồi à. Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây! Nếu không vì đàn sói đó, nói không chừng bây giờ chúng ta đã quay về hàng rào! Quả nhiên, thành ngữ nói đúng, sói đều chẳng phải thứ tốt lành gì!
Có điều lần này Nhâm Tiểu Túc không ủng hộ:
- Ta cũng từng nghe qua câu, cấu kết làm việc xấu. Có ngươi từng gặp sói tàn phế chưa?
Những người khác đều sửng sốt:
- Chẳng phải sói tàn phế được sói cõng trên lưng à. Thành ngữ này ý nói sói và sói tàn phế cùng nhau ăn thịt động vật khác. Sói dùng chân trước, sói tàn phế dùng chân sau, miêu tả cho từ cấu kết.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Trương tiên sinh ở học đường cũng nói như thế. Quay lại vấn đề ta hỏi, các ngươi từng gặp qua sói tàn phế chưa?
Lưu Bộ sửng sốt, hắn nhỏ giọng nói thầm:
- Chúng ta toàn ở trong hàng rào, làm sao gặp được?
- Ta thấy qua rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Lần trước khi ta bị đàn sói đuổi vào trong hẻm núi, ta từng gặp được một con sói tàn phế.
- Sói tàn phế có dạng gì?
Có người hiếu kỳ nói.
- Kỳ thật sói tàn phế chính là sói.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh giải thích:
- Vì sói tàn phế dẫm phải bẫy của thợ săn nên chân trước bị phía, vì vậy được mấy con sói khác cõng trên lưng, giúp nó tiếp tục sống.
Đám Hứa Hiển Sở đều sửng sốt. Trong hàng rào, khi học tới thành ngữ này, thầy giáo nói họ biết sói và sói tàn phế đều xấu xa như nhau, ngược lại họ cũng giảng giải về động vật có ích và động vật gây hại.
Nhưng ở nơi hoang dã này, Nhâm Tiểu Túc không nghĩ như thế. Hắn từng nghe Trương Cảnh Lâm nói về dân tộc du mục sống trên thảo nguyên thờ phụng sói. Khi đó hắn không được vào lớp học nên chẳng hiểu rõ, cho nên đã nhờ Nhan Lục Nguyên hỏi một vấn đề:
- Chẳng phải sói là động vật gây hại ư. Vì sao dân tộc du mục còn thờ phụng nó?
Trương tiên sinh hỏi lại:
- Sói có làm gì sai không?
Cũng đúng nha. Sói ăn dê, dê ăn cỏ, chúng nó đều không sai, đây là trật tự của muôn loài, sinh ra đã thế.
Tuy sói gây tại họa cho con người nhưng lại không rời bỏ đồng đội bị tàn phế. Con người có làm được như thế không? Hành trình tới Cảnh Sơn này có bao nhiêu người bị đồng bạn bỏ mặc không quan tâm tới chết?
Cũng không phải họ làm sai, có điều đôi khi Nhâm Tiểu Túc thật ngưỡng mộ đàn sói. Ít nhất khi gặp chuyện không may nó cũng không bị vứt bỏ.
Nhâm Tiểu Túc cũng kệ những người khác nghĩ thế nào, bản thân cầm chủy thủ đào bùn đất dưới gốc cây rồi nói:
- Ở nơi hoang dã, không nên bới lá cây dưới đất. Rất có thể sẽ đụng phải bọ cạp, độc xà hay rít. Ngươi quấy nhiễu chúng, chúng sẽ giết ngươi.
Nhâm Tiểu Túc không phát hiện nơi này bò cạp hay mấy con côn trùng khác. Trong lòng hắn không khỏi có chút tiếc nuối, chung quy bò cạp nướng ăn rất ngon. Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ mình có nên bắt mấy con bò cạp và rít gì đó ăn thay cơm không?
Hắn vừa đào một ít rễ cây tùng vừa bảo:
- Nếu cảm thấy quả tùng ăn không đủ thì ăn gốc cây tùng đi. Buổi tối có thể nấu thứ này ăn.
Những người khác kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc, họ cảm giác trong mắt Nhâm Tiểu Túc cái gì cũng ăn được. Trước cho họ ăn hạt thông không nói, bây giờ rễ cây cũng ăn được luôn. Còn có thể nấu lên mà ăn nữa chứ. Đây là rễ cây đó, có thể dùng để xây nhà nữa!
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không thèm để ý. Mấy năm này sinh tồn nơi hoang dã, hắn ăn rất nhiều thứ mà người khác không tưởng tượng ra được.
Thời điểm này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới một vấn đề:
- Các hàng rào khác có nơi nào giống Cảnh Sơn không? Ý ta là có sự lạ giống Cảnh Sơn.
Hứa Hiển Sở im lặng một hồi rồi nói:
- Có, bất quá đã bị công ty Hỏa Chủng khống chế.
- Công ty Hỏa Chủng?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Sao ta chưa từng nghe qua, thuộc sở hữu của tập đoàn nào?
- Không, bản thân nó là một tập đoàn độc lập. Trong tay khống chế hơn hai mươi hàng rào.
Hứa Hiển Sở nói:
- Bất quá cách hàng rào 113 của chúng ta rất xa. Ngươi chưa từng nghe nói cũng rất bình thường.
- Vậy công ty Hỏa Chủng đó làm về cái gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
Vẻ mặt Hứa Hiển Sở khó xử. Dường như tin tức hắn biết cũng chỉ có thế. Có điều lúc này Dương Tiểu Minh lại mở miệng:
- Nơi được công ty Hỏa Chủng khống chế rất thần bí. Có người từng thấy một loài chim tiền sử ở nói đó, thế nhưng Hỏa Chủng mạnh mẽ phong tỏa lại. Hiện giờ nơi đó thế nào chắc chỉ có một vài nhân viên hạch tâm mới biết được.