Tuy rằng hắn đã đi đây đi đó ở nhân gian rất nhiều năm, nhưng phần lớn thời gian hắn đều đang đi, chưa hề thực sự trải nghiệm sự muôn màu muôn vẻ của giang hồ, cho nên sự hiểu biết của hắn về thế giới này vẫn còn vô cùng nông cạn.
Câu chuyện Chu Huyền kể lại càng đặc sắc hơn, so ra thì sự trải nghiệm của hắn chẳng đáng để nhắc tới.
Tiết học văn hóa này, đã trực tiếp khiến con khỉ say mê, muốn cứ nghe mãi nghe mãi.
“... Lại nói Vương Kỳ là hào môn thế gia của Yến Thành, nhị công tử của Vương gia, mới trộm được Phục Hoàng Đan ở Thành Chủ phủ ra, đồng thời giao cho một vị nữ tử có dáng người thướt tha, khí chất tao nhã.
Nữ tử kia là công chúa của Vân Thiên Quốc, tên là Lan Nhi, mục đích chính là lợi dụng lòng ái mộ của Vương Kỳ đối với nàng, trộm bảo đan cho nàng...”
Lúc đó mặt trời đã lặn về phía tây, một vầng trăng khuyết hiện ra.
Bên trên bệ đá, Chu Huyền chậm rãi kể chuyện.
Thế nhưng lúc này, con khỉ lại bắt đầu có chút ngồi không yên.
Hắn vò đầu bứt tai, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã hoàn toàn đặt chính mình vào trong đó, vì nhân vật chính bị lừa gạt mà tức giận không thôi.
Cảm thấy đồ đệ có chút bồn chồn bất an, Chu Huyền hỏi: “Vi sư đang giảng bài, tại sao ngươi lại cứ bồn chồn, không tập trung nghe ta nói mãi thế?”
Con khỉ nói: “Đệ tử nghe đến đoạn Vương Kỳ bị lừa gạt, cực kỳ căm phẫn, vậy nên bực bội dị thường, mong sư phụ thứ tội! Huống hồ đệ tử cảm thấy, câu chuyện này có những chỗ cực kỳ phi lý!”
“...”
Chu Huyền im lặng một chút, hỏi: “Vậy ngươi nói xem ngươi có chỗ nào không thể hiểu được?”
Con khỉ đáp: “Vương Kỳ đã có được bảo đan, tại sao lại không để cho bản thân mình sử dụng, mà lại giao cho Lan Nhi kia, đệ tử quả thật không thể nào hiểu nổi! Nếu như là đệ tử, nhất định sẽ không tặng cho nàng ta!”
Lúc này, Chu Huyền mới phát hiện ra, chính mình còn có chút khoảng cách thế hệ với con yêu quái này.
Những câu chuyện của loài người, chưa chắc đã là hợp lý trong mắt yêu quái.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, Chu Huyền hỏi: “Đồ nhi, ngươi là loại yêu quái gì thế?”
“Loại gì?” Đồ đệ buồn bực vò đầu nói.
“Dù là yêu quái hay là thần tiên, đều có ngàn vạn tư thái, ví dụ như là ngưu yêu xà tinh, long thần dương tiên, loại gì cũng có...”
Trước những lời giải thích này của Chu Huyền, đồ đệ cuối cùng cũng coi như là đã hiểu ra: “Bẩm sư phụ, đệ tử hẳn là khỉ.”
“Ồ...”
Chu Huyền khẽ gật đầu, lúc trước khi hắn vuốt ve trán đồ đệ, quả thật cảm thấy có chút dáng vẻ của con người, hóa ra là một con khỉ yêu.
“Vậy nếu như Lan Nhi ở trong câu chuyện này, là một con khỉ cái xinh đẹp tựa thiên tiên, vậy thì ngươi cảm thấy thế nào?”
Đã là câu chuyện hắn kể ấy mà, quyền cải biên trong tay hắn, đương nhiên là hắn có thể chỉnh sửa hợp lý rồi.
Nhưng cho dù có đổi mỹ nữ ở trong câu chuyện thành khỉ cái, đồ đệ Tiểu Tôn vẫn liên tục lắc đầu: “Sư phụ, đệ tử vẫn sẽ không chịu giao bảo đan ra đâu.”
“Vậy nếu Lan Nhi kia là một con khỉ cái xinh đẹp có dung mạo đệ nhất thiên hạ thì sao, ngươi cũng không chịu ư?” Chu Huyền sửng sốt, tiếp tục cải biên.
“Không chịu.” Con khỉ cực kỳ quả quyết đáp lại.
Dường như với hắn, khỉ cái không thể quan trọng bằng bảo đan được.
Vì một con khỉ cái mà dâng lên bảo đan bản thân khổ cực trộm được, quả thực là quá ngu ngốc!
“Shh...”
Chu Huyền hít sâu một hơi.
Sao con khỉ này lại không có chút tình cảm nào hệt như một hòn đá thế, ngay cả một con khỉ cái xinh đẹp có dung mạo thiên hạ đệ nhất cũng không thể dao động đạo tâm của hắn, thật sự vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng từ đó cũng có thể thấy, lòng tu đạo của đồ đệ này vững chắc như bàn thạch, cũng coi như là hiếm gặp.
Nếu đã như vậy, Chu Huyền chỉ đành nghĩ lại nội dung câu chuyện: “... Lại nói Vương Kỳ vừa cướp được Phục Hoàng Đan từ Thành Chủ phủ, đang định tự mình sử dụng, đúng lúc này một người tên là Lan Nhi và biểu ca của nàng ta, đánh cho Vương Kỳ một trận tơi bời, cũng cướp bảo đan của hắn đi.”
Sau khi chỉnh sửa một phen, cuối cùng cũng mới khiến con khỉ này tán đồng với câu chuyện của tiết học văn hóa.