Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Chương 52: Bị lạc trong những lời nịnh hót

Chương 52: Bị lạc trong những lời nịnh hót

Kỹ thuật trang điểm của Tống Tình Tình quả thật không tệ, vừa nhìn đã biết rất có nghề, ít nhất không giống như những cô gái mới học trang điểm, không che được khuyết điểm mà còn bị lộ phấn. Nhưng cho dù trang điểm, nhan sắc của cô cũng chỉ chừng 6 điểm, không khác gì Vương Tuệ Như.

Phùng Nam Thư thì không cần phải nói, cô đủ sức gánh lấy hai chữ yêu nghiệt.

Nhưng Sở Ti Kỳ nhất định là đủ để ngược đãi Tống Tình Tình, ngay cả Hồng Nhan hắn mới quen hôm qua cũng đã vượt xa cô ta rồi.

- Lão Giang, lão Giang?

Nhâm Tự Cường bĩu môi:

- Còn nói không có hứng thú, ngắm đến mê mẩn kìa? Cậu phải thành thật một chút!

Giang Cần cười ha hả:

- Phải, tôi mê mẹ nó mẩn rồi.

- Đừng nghĩ nữa, một cô gái như vậy chắc chắn không thiếu bạn trai, làm sao có thể để mắt đến chúng ta. Tôi đề nghị thiết thực một chút, tìm một người dịu dàng điềm tĩnh là được.

Giang Cần nhìn Nhâm Tự Cường với cặp mắt khác xưa:

- Lão Nhậm, ý nghĩ của cậu thực sự đỉnh của chóp, tôi rất đồng ý với quan điểm của cậu.

Một lúc lâu sau, cuộc họp sinh viên mới được tuyên bố kết thúc.

Các sinh viên của lớp Tài chính 4 ầm ĩ mà đi ra khỏi lớp học, đi theo giáo viên hướng dẫn đến phòng giáo vụ để lĩnh quân phục.

Chiều cao của Tào Quảng Vũ nhiều lắm cũng chỉ là 1m72, lấy một bộ quân phục 175 là vừa vặn, Lữ lão sư vốn cũng an bài như vậy.

Nhưng bởi vì bên cạnh có rất nhiều muội tử đang nhìn, y cảm thấy mặt không thể mất như vậy được, vì thế không để ý lời ngăn cản của giáo viên hướng dẫn, dù thế nào cũng phải lấy bộ quân phục 180, ai khuyên cũng không được.

- Lão Tào, cậu thành thật một chút đi có được không?

- Sao tôi lại không thành thật, tôi phải mặc 180 mới vừa!

Tào Quảng Vũ giận dữ trừng Nhâm Tự Cường, cực kỳ oán hận y bởi vì đâm thủng tâm cơ của mình vào lúc này.

Thấy thế, nữ sinh bên cạnh cười đến không thở nổi, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tào Quảng Vũ. Mà điều càng bi thảm hơn là, lão Tào tự xưng là 180 lại đứng bằng với Lưu Hiểu Quyên ở bên cạnh, tên này còn chẳng biết xấu hổ nói một câu, cậu cũng 180 à? Khiến cho Lưu Hiểu Quyên xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Sau khi nhận được quân phục, bốn người trở về ký túc xá bàn bạc một chút, quyết định cùng ra ngoài ăn cơm.

Tối hôm qua Giang Cần đi dạo cùng Phùng Nam Thư, dẫn đến nhân khẩu trong phòng không đầy đủ, hiện tại đúng lúc đủ người, mọi người ai cũng muốn ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

- Lão Tào, cậu là phú nhị đại, bữa đầu tiên phải mời bạn bè chứ?: Nhâm Tự Cường vỗ vai y hỏi.

- Tại sao tôi phải mời?

- Cậu luôn nói nhà mình mở công ty, mỗi ngày ra vào mấy triệu, thế nào cũng phải rò rỉ một chút chứ!

Tào Quảng Vũ ngược lại mời nổi một bữa cơm, nhưng vừa nãy bị Nhâm Tự Cường chọc ngoáy vụ chiều cao, kêu y mời khách, y là triệu lần không muốn.

Thấy thế, Giang Cần bất động thanh sắc vẫy tay, lặng lẽ gọi Nhâm Tự Cường và Chu Siêu lại.

- Có muốn lão Tào mời khách không?

- Muốn chứ, đương nhiên muốn, ăn của cậu ta một bữa, tôi vui vẻ một ngày!

Giang Cần ngoắc ngoắc ngón tay:

- Mỗi người cho tôi 10 tệ, tôi bảo lão Tào mời khách.

Nhâm Tự Cường và Chu Siêu liếc nhau, nhanh chóng móc ra 10 tệ đưa cho Giang Cần.

- Lát nữa nhìn ánh mắt tôi mà làm việc.

Sau khi lấy được tiền, Giang Cần nhét vào ví, lại lấy ra một tờ 20 tệ cầm trong tay, nghênh ngang đi về phía trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nhậm Tự Cường và Chu Siêu cũng không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể tò mò đi theo phía sau, một đường đi theo.

Kết quả bốn người mới vừa ra khỏi cổng trường, bỗng nhiên bước chân của Tào Quảng Vũ dừng lại, tiếp đó hai mắt tỏa sáng, lập tức thét lên một tiếng chói tai:

- Đù, tôi nhặt được 20 tệ, các anh em, tôi nhặt được 20 tệ này!

- Ôi vaiz, lão Tào cậu may thật đó, vừa khai giảng đã nhặt được tiền, bốn năm đại học của cậu chắc chắn là thuận buồm xuôi gió!: Giang Cần phản ứng thần tốc, lập tức đẩy hâm mộ và thán phục đến đỉnh cao.

- Thật sao? Chỉ là 20 tệ, cũng không đến mức đó chứ?

Chu Siêu cũng phản ứng lại:

- Chết tiệt, sao tôi lại không có may mắn như vậy? Chẳng lẽ đây là hào quang của cao phú soái sao?

Tào Quảng Vũ bị câu cao phú soái đánh trúng nội tâm:

- Xem ra tôi đúng là nhân trung long phượng!

- Chứ còn gì nữa, đừng nói học tập, tôi đoán vận đào hoa của cậu trong hai ngày nữa cũng sẽ tới thôi.

Lúc này Nhâm Tự Cường cũng hiểu được, nhanh chóng bổ sung một đợt trợ công:

- Lão Tào, bốn người chúng ta đi ra cùng nhau, nhưng chỉ có cậu mới có vận khí tốt như vậy, cậu phải mời khách!

Giang Cần vỗ mạnh lên vai Tào Quảng Vũ:

- Lão Nhậm nói rất đúng, nếu cậu không mời khách thì thật hết chỗ nói.

- Không thành vấn đề, tôi mời thì tôi mời!

- Tào ca khí phách!

- Tào ca thật không hổ là cao phú soái!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch