Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Chương 57: Làm các nàng thức tỉnh giùm ta!

Chương 57: Làm các nàng thức tỉnh giùm ta!

- Không chỉ là bạn thời trung học, cậu còn nói là sẽ thích mình cả đời!: Sở Ti Kỳ cảm thấy vô cùng đau lòng đối với lời nói hời hợt của hắn.

Cùng lúc đó, Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đều choáng váng, nghĩ nát óc nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Sở Ti Kỳ này hình như cũng là của Giang Cần?

Con mẹ nó tôi lại bị Giang Cần trang bức trong ầm thầm sao?

Khi bước vào phố đi bộ, những thứ xuất hiện đầu tiên là các gian hàng đồ ăn nhẹ, sau đó là quán cơm, phía sau là siêu thị, phòng tắm, tiệm cắt tóc và quầy thịt nướng ngoài trời.

Lúc này, các nữ sinh trong lớp Tài chính 3 vừa ra khỏi siêu thị, tay đang xách đủ các túi lớn túi nhỏ đựng đồ dùng sinh hoạt, vừa nói chuyện vừa cười vừa đi về, trên đường về trò chuyện rôm rả, thu hút sự chú ý của không ít sinh viên nam.

- Tình Tình, cậu có thấy chất lượng của các bạn nam trong lớp mình quá kém không?

- Đúng vậy, không một người nào lọt vào được mắt của mình.

Cô gái được gọi là Tống Tình Tình gật đầu, không cho ý kiến. Cô trang điểm đậm, dán mi giả, tóc mái còn được nhuộm thành màu xanh lam. Dù đi đâu cũng luôn là tâm điểm của ánh nhìn.

- Không phải vậy, mình thấy Giang Cần cũng khá ổn.

Phan Tú đi đằng sau đưa ra ý kiến bất đồng, dù nhan sắc của cô không nổi bật nhưng khí chất trên người lại rất ngoan hiền, vì vậy trông cô luôn có phần đáng yêu.

Tống Tình Tình nhíu mày nhẹ:

- Người nào là Giang Cần vậy?

- Người ngồi ở hàng ghế sau gần cửa sổ kìa, cao tới 1m8, khuôn mặt rất thanh tú, cậu không nhìn thấy à?

- Tôi không nhìn thấy.

- Vậy Tưởng Điềm, cậu có thấy không?

- Ừm, tôi có chút ấn tượng, cậu ta trông cũng khá đẹp trai, nhưng con người hơi low.

Tưởng Điềm là một mỹ nữ chân dài, giọng nói tựa búp bê. Cô nghĩ việc Giang Cần và Tào Quảng Vũ dùng điện thoại để giả làm người giàu là hành động rất ngớ ngẩn, luôn có cảm giác chướng mắt.

Lúc này Phan Tú Tú lộ ra một nụ cười mờ ám:

- Cậu biết không, Giang Cần định theo đuổi Tình Tình đó.

Tưởng Điềm hơi trợn mắt ra:

- Thật đấy, cậu ta có một người bạn cùng phòng tên là Nhâm Tự Cường, tôi vừa trò chuyện với cậu ta mấy câu, đó là cậu ta nói.

- Tình Tình, sức hút của cậu thật sự lớn nha, mới vào học mà đã có người theo đuổi rồi sao?

Tống Tình Tình cảm thấy hơi buồn cười:

- Tôi có trông thân thiện đến mức đó không? Sao ai cũng có dũng khí theo đuổi tôi hết vậy, thật là hài hước mà.

Tưởng Điềm nhớ lại khuôn mặt của Giang Cần:

- Thực ra cậu ta trông không tồi, trong mắt tôi cậu ta đã qua cửa rồi, Tình Tình cậu thật sự không xem xét sao?

- Điềm Điềm, cậu quá ngây thơ rồi, chỉ đẹp trai mà không có tiền thì có ích gì? Cậu cũng biết mà, tôi tiêu nhiều lắm, không muốn tìm bạn trai từ gia đình bình thường. Cậu ta còn ghen tị với chiếc điện thoại 3000 nhân dân tệ, làm sao mua được mỹ phẩm cho tôi?

- Cũng đúng, Giang Cần chắc chắn không có tiền nuôi cậu rồi.

Đúng vào lúc này, ánh mắt của Phan Tú đột nhiên nhìn về phía bắc, sau đó nhanh chóng kéo họ lại:

- Nhìn kìa, đó chính là Giang Cần!

Tống Tình Tình và Tưởng Điềm nghe thấy liền nhìn về phía đó, thấy Giang Cần đi ra từ tiệm cơm Nam Sơn, không thể không sáng mắt lên:

- Thật sự là rất thanh tú, sao không thử đi nói chuyện một chút?

- Vậy thì đi thôi, dù sao nói chuyện cũng không mất tiền.

Phan Tú là người nổi tiếng với sự ham muốn tò mò, ngay lập tức tiến lên và gọi Giang Cần.

Lúc này, Giang Cần vốn đang ôm một bụng tức giận, không muốn quan tâm đến ai, nhưng sau khi phát hiện ra đó là bạn học trong lớp, hắn vẫn kiềm chế lại một chút. Dù sao cũng mới khai giảng, trở mặt với mọi người không phải là tính cách của hắn.

Các nữ sinh trong lớp Tài chính 3 khá trực tiếp, vừa lên đã hỏi có phải hắn thích Tống Tình Tình không, trong khi Tống Tình Tình đang đứng bên cạnh, có vẻ như là đang từ trên cao nhìn xuống cao.

Giang Cần cảm thấy mệt mỏi, tự hỏi tại sao mình lại phải dính dáng đến những chuyện rắc rối với phụ nữ này, trong khi mục đích của mình chỉ là kiếm tiền?

Ai đó hãy xách đến một xô nước tiểu vàng, và dội tỉnh đám người này lại được không trời?

- Giang Cần, chẳng lẽ cậu đang cảm thấy xấu hổ?

- Tôi xấu hổ cái rắm, tất cả chỉ là những lời nói vô căn cứ của Nhâm Tự Cường, tin vào cậu ta còn không bằng tin vào quỷ.

Nghe được câu này, các nữ sinh trong lớp lập tức cười ồ lên, thầm nghĩ nam sinh quả nhiên đều giống nhau, bị vạch trần thì đều không dám thừa nhận.

Ai ngờ chính vào lúc này, bỗng nhiên từ trong tiệm cơm Nam Sơn xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp chạy ra, cô nổi giận đùng đùng và xô đẩy họ ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Giang Cần.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch