"Lý lão sư, ta không có điện thoại di động." Câu trả lời của Hạ Chí lập tức khiến hai vị mỹ nữ sửng sốt.
Không có điện thoại di động? Lừa ai vậy? Đầu năm nay ai mà không có di động?
"Vậy Hạ lão sư, hữu duyên gặp lại." Trong giọng nói của Lý Phương có cảm giác mất mát nhàn nhạt, đương nhiên nàng không tin Hạ Chí không có điện thoại di động, nàng chỉ cho rằng Hạ Chí không muốn tiếp tục liên lạc với nàng.
Hít một hơi thật sâu, Lý Phương dứt khoát xoay người, đi về phía cửa chính căn tin.
"Hạ Chí, rốt cục ngươi đang giở trò quỷ gì? Ta đã kêu ngươi khuyên Lý lão sư lưu lại!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ với Hạ Chí.
"À, ta quên..." Hạ Chí một bộ mới vừa nhớ tới, sau đó liền hô một câu, "Lý lão sư, chờ một chút."
Lý Phương đã đi được mấy mét chợt dừng bước, nàng xoay người lại nhìn Hạ Chí, trong mắt như có chút kinh hỉ và kỳ vọng: "Hạ lão sư, còn có chuyện gì sao?"
Tức giận trong lòng Thu Đồng hơi giảm đi một chút, cuối cùng tên hỗn đản này cũng biết làm chính sự.
"Lý lão sư, đã từng có người nói với ta câu này, ta cảm thấy ta nên chuyển tặng cho ngươi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Nàng nói, nữ nhân xinh đẹp cởi y phục xuống kiếm tiền nhanh hơn, nhưng nữ nhân xinh đẹp mặc y phục sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn."
Thu Đồng lại muốn phát điên, lưu manh này lại đang nói lung tung cái gì? Không phải nên khuyên Lý Phương ở lại làm lão sư sao?
Lý Phương hơi ngơ ngác, ánh mắt nàng nhìn Hạ Chí có chút kỳ dị, tận mười giây đồng hồ sau Lý Phương mới một lần nữa mở miệng: "Cảm ơn lời khuyên của Hạ lão sư, ta hiểu ý của ngươi."
Đưa mắt nhìn Hạ Chí thật sâu, Lý Phương lần nữa xoay người, lần này nàng bước nhanh hơn, rất nhanh đã biến mất khỏi cửa chính căn tin.
"Hạ Chí, có phải ngươi bị bệnh không?" Thu Đồng rống lên với Hạ Chí, tên lưu manh đáng chết này, từ đầu đến cuối đều không đặt lời nàng nói trong lòng!
"Hiệu trưởng mỹ lệ, chúng ta nên ăn cơm thôi." Rốt cục Hạ Chí cũng ngồi xuống, không chút hoang mang nói.
"Một mình ngươi ăn đi!" Thu Đồng không thể nhịn được phẫn nộ hô lên, "Ăn chết ngươi!"
Nàng trừng mắt đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó, Thu Đồng lại ngẩn ngơ, bởi vì nàng phát hiện tối thiểu có mấy trăm ánh mắt đang nhìn nàng, chính là đám sư sinh đi xem náo nhiệt lúc trước, lúc này bọn hắn vừa tràn vào căn tin. Mà ngay nháy mắt khi bọn hắn vừa vào căn tin, đã thấy Thu Đồng nổi giận với Hạ Chí.
Trong lòng Thu Đồng càng thêm căm tức, lần này, chắc chắn quan hệ giữa nàng và Hạ Chí sẽ càng bị hiểu lầm sâu hơn, nhưng lúc này nàng cũng lười quản nhiều như vậy, chỉ hung tợn trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh rời đi!
Rất nhanh Thu Đồng đã biến mất nơi cửa căn tin, mà ngay sau đó, tầm mắt của những người khác đồng loạt chuyển dời đến trên người Hạ Chí, mỗi người đều rất tò mò, vừa rồi Hạ lão sư đã làm gì mỹ nữ hiệu trưởng?
Một ít người bắt đầu thì thầm, không phải là vì Hạ Chí không đuổi Cao Tuấn, nên vị mỹ nữ hiệu trưởng kia mới tức giận chứ?
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên dẫn bạn gái đến căn tin ăn cơm." Hạ Chí lắc đầu thở dài.
Mọi người thật không biết nói gì, gia hỏa này dẫn hiệu trưởng đến căn tin hẹn hò, sau đó mỹ nữ hiệu trưởng không muốn ăn chạy mất?
Nhưng vào lúc này, Hạ Chí lại nói: "Một người ăn tươi hai phần cơm, sẽ mập."
Dưới mấy trăm đôi mắt nhìn soi mói, Hạ Chí bưng khay cơm kia trút toàn bộ vào khay cơm trước mặt hắn, sau đó nói một câu như lẩm bẩm: "Không thể lãng phí lương thực."
Sau đó, Hạ Chí không coi ai ra gì, không nhanh không chậm bắt đầu ăn cơm, mọi người an tĩnh suốt vài giây đồng hồ, sau đó lập tức giải tán, phóng thẳng về phía cửa sổ bán đồ ăn.
Rất nhanh căn tin đã khôi phục vẻ bình thường, giống như những ngày khác, khác biệt chính là không ít người vừa ăn cơm vừa thảo luận mấy chuyện đại sự đã xảy ra sáng hôm nay, mà mấy chuyện đại sự này đều có liên quan tới Hạ Chí. Vì vậy, đến cuối cùng, vị giáo viên thể dục mới tới này lại trở thành tiêu điểm nghị luận.
Mặc kệ tiếng nghị luận ầm ĩ bốn phía, Hạ Chí nguy nhưng bất động, hắn không nhanh không chậm ăn cơm trưa. Thời gian cũng đang thong thả trôi qua, có mấy người đang ngó chừng Hạ Chí, cá cược xem liệu cuối cùng Hạ Chí có lãng phí lương thực thật không.
"Oa kháo, thật có thể ăn!" Mắt thấy khay cơm trước mặt Hạ Chí vốn chất cao thành một ngọn núi nhỏ nay đã từ từ biến thành đồng bằng, có một nam sinh không nhịn được than thở, thật không hổ là giáo viên thể dục, đám gia hỏa vạm vỡ này ăn thật giỏi.
A, không đúng, vị giáo viên thể dục mới tới này vốn không có bắp thịt gì.
Ngược lại lúc này, bên cạnh bàn ăn của giáo viên thể dục xuất hiện mấy kẻ cơ bắp, nói đúng hơn là ba người, ba nam sinh cao to mặc trang phục bóng rổ, trang phục và giày chơi bóng giống nhau, chỉ khác số trên áo, theo thứ tự là số 1, số 10 và số 23.
Ba nam sinh này cũng rất cao, chí ít cũng phải hơn 1m9, mà khổ người của bọn họ cũng đều rất lớn, rất cường tráng to lớn, số 10 cao nhất thoạt nhìn cao khoảng hai mét. Mà lúc này hắn cũng đứng ở chính giữa, cầm một quả bóng rổ trong tay.
Ba người đều không nói gì, chỉ đứng thành một hàng, cứ nhìn chằm chằm Hạ Chí đang ăn cơm như vậy. Mà dần dần, gần như mọi ánh mắt trong phòng ăn cũng tập trung về phía Hạ Chí, không ít người còn có chút hưng phấn, bởi vì bọn họ biết, hẳn là lại có trò hay để xem.