Vườn trường an tĩnh thoáng cái lại bắt đầu trở nên có chút náo nhiệt, mặc dù trên cơ bản mọi người đều đã đi vào phòng học, nhưng vẫn không nhịn được xì xào bàn tán. Thật ra mọi người cũng chưa quá quen thuộc với vị hiệu trưởng mới này, chẳng qua đầu năm nay, trên cơ bản mỹ nữ đều rất được chào đón. Tuy Thu Đồng vẫn luôn lạnh như băng, không giác gì một tòa băng sơn, nhưng khuôn mặt có thể xưng là hoàn mỹ cộng thêm vóc người cũng hoàn mỹ không kém kia, vẫn khiến nàng thu được nhân khí thật cao trong đám học sinh.
Phải biết rằng, trong trường trung học phổ thông Minh Nhật thật không có bao nhiêu chuyện đáng để lấy ra lấy le, nhưng bây giờ, trường trung học phổ thông Minh Nhật có một hiệu trưởng xinh đẹp nhất thành phố Thanh Cảng, tốt xấu gì cũng coi như đã lấy được một danh hiệu đệ nhất.
Chỉ có điều, đối với việc riêng của vị mỹ nữ hiệu trưởng kia, thật ra mọi người cũng không biết nhiều lắm. Ngoại trừ người bạn trai đột nhiên nhô ra là Hạ Chí, mọi người hoàn toàn không biết chuyện gì khác về Thu Đồng, Hiện tại đột nhiên có người mắng chửi Thu Đồng không biết xấu hổ ngay trong trường, hơn nữa còn là một nữ nhân, đương nhiên lập tức khiến mọi người cảm thấy hứng thú.
Bát quái chi hồn lại cháy hừng hực, đã có vô số người não bổ ra đủ loại tình tiết máu chó như nhị nữ giành nhất phu, tiểu tam chen chân, bạn thân trở mặt các loại, tất cả bắt đầu xuất hiện lên trong óc đám người.
Không sai, người mắng Thu Đồng là một nữ nhân, hơn nữa nghe giọng hẳn là một nữ nhân tương đối trẻ tuổi, mà lúc này ả còn đang mắng đây.
"Thu Đồng, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Ngươi lừa gạt tiền gia gia ngươi đi nuôi dã nam nhân(1), không nghe không thấy không quan tâm người trong nhà, ngươi còn là người sao? Loại người như ngươi còn muốn làm hiệu trưởng, học sinh đều bị ngươi dạy hư!" Giọng của nữ nhân rất lớn, rõ ràng ả đang cầm loa hô to, tựa hồ sợ người khác không nghe được, "Thu Đồng, ngươi đừng tưởng ngươi núp bên trong không ra thì sẽ không có chuyện gì. Ngươi lập tức ra đây trả tiền, không trả tiền ngươi lừa được cho chúng ta, ngươi đừng mong có thể an bình!"
(1) Dã nam nhân: dùng để chỉ những người đàn ông không đứng đắn đàng hoàng, có thể là có vợ/người yêu còn ngoại tình, có thể là kẻ ăn không ngồi rồi, ăn bám phụ nữ, đôi khi cũng ám chỉ những người đàn ông không chú ý chăm chút ngoại hình, râu ria xồm xoàm…
Nuôi dã nam nhân?
Mọi người lại càng cảm thấy hứng thú hơn, lẽ nào dã nam nhân này chính là Hạ Chí, vị giáo viên thể dục mới tới kia?
Rốt cục cũng có mấy lão sư không nhịn được đi ra khỏi phòng học, tạm thời ngừng việc lên lớp, mà một số lớp học không có lão sư đã sớm vây tới nơi tiếng nói phát ra. Mà lúc này đám người cũng nhìn rõ ràng, trong bãi đất trống phía trước giảng đường có ba người đứng thành một hàng, hai nam một nữ. Nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, lớn lên có thể tính là xinh đẹp, vóc người thoạt nhìn cũng khá tốt, về phần hai nam nhân kia, một người thoạt nhìn hơn 40 tuổi, mà người còn lại tuổi rất trẻ, thoạt nhìn vẫn chưa tới hai mươi.
Ba người đứng thành một hàng, nữ đứng ở chính giữa, trong tay cầm một chiếc loa lớn, hiển nhiên vừa rồi chính là ả đang mắng chửi Thu Đồng.
Mà đúng lúc này, nam nhân trung niên kia cũng cầm lấy loa lớn từ trong tay nữ nhân, sau đó mắng lên: "Thu Đồng, ngươi lập tức lăn ra đây cho ta, ngươi đã khiến gia gia ngươi tức chết, hiện tại ngươi còn muốn khiến phụ thân ngươi cũng tức chết sao?"
Mọi người ngẩn ra, lời này có ý gì? Người này không phải phụ thân của Thu Đồng đấy chứ?
Đang lúc mọi người nghi ngờ, nam tử trẻ tuổi kia cũng cầm loa lớn tới, sau đó hô theo: "Thu Đồng, phụ thân đã sắp bệnh chết, vậy mà ngươi lại có thể không chịu đưa tiền cho phụ thân chữa bệnh, loại nữ nhân vô nhân tính như ngươi không có tư cách làm tỷ ta!"
Hai nam một nữ này ngươi một câu ta một câu, khiến toàn bộ sư sinh trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đã hiểu được tình trạng đại khái, xem ra đây không phải mấy tình tiết máu chó nhị nữ tranh nhất nam gì, mà là kịch gia đình luân lý. Nam nhân trẻ tuổi nhất kia hiển nhiên là đệ đệ của Thu Đồng, mà nam tử trung niên kia hẳn là phụ thân của Thu Đồng, về phần nữ nhân chừng ba mươi tuổi kia, thật không quá rõ ràng rốt cuộc ả có thân phận gì.
Chẳng qua, phụ thân Thu Đồng sắp chết bệnh? Thoạt nhìn khí sắc của nam nhân trung niên kia không tệ chút nào, hơn nữa ban nãy lúc hắn ta mắng chửi người trung khí mười phần, nhìn thế nào cũng không giống người sắp chết.
Theo ba người không ngừng kêu la trước tòa nhà dyaj học, càng ngày càng nhiều sư sinh từ trong phòng học chạy đến. Bình thường những học sinh này vốn không thích nghe giảng bài, lúc này đương nhiên bọn hắn lại càng nghe không vào, mà hiển nhiên đám lão sư cũng đều hiểu điểm này. Mấu chốt là trong số bọn họ, thật ra cũng có không ít lão sư giống với đám học sinh, cũng không có tâm tư dạy học, hiện tại có cái cớ để không lên lớp, bọn hắn cũng là cầu còn không được.
Không bao lâu, chí ít cũng có một nửa học sinh chạy ra từ trong phòng học, mà trên hành lang giảng đường từ tầng một đến tầng ba, rất nhanh đã chật ních học sinh, mọi người vừa vây xem vừa nghị luận ầm ĩ.
"Các ngươi nói hiệu trưởng sẽ ra ngoài sao?"
"Dường như hiệu trưởng còn chưa đi ra đâu, nói không chừng nàng sẽ trực tiếp tìm bảo vệ trường đuổi đám người này đi..."
"Tin tức thật mạnh bạo, cũng không biết có phải là sự thực không..."
"Ta nghe nói trường học của chúng ta là hiệu trưởng kế thừa di sản từ chỗ lão hiệu trưởng, chẳng lẽ thật sự là gạt được?"
"Ai biết, dù sao cũng có trò hay để xem..."
Trong lúc đám sư sinh không ngừng nghị luận, Thu Đồng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Mà thấy Thu Đồng xuất hiện, sau khoảnh khắc an tĩnh ngắn ngủi, mọi người lại càng náo nhiệt hơn.
"Đến đến, hiệu trưởng đến!"
"Hiệu trưởng tới một mình, lại có thể không dẫn theo bảo vệ!"
"Cá cược cá cược, các ngươi nói có đánh nhau hay không?"
"Ta cược Hạ lão sư sẽ xuất hiện, làm anh hùng cứu mỹ..."
Thật ra, nói cho cùng, đám sư sinh vây xem cũng không quá để ý tính thật giả của sự việc, xét đến cùng bọn hắn chỉ muốn đến xem náo nhiệt mà thôi.