Hạ Chí có vẻ rất tức giận, mà mọi người lại cảm thấy cạn lời, bạn gái ngươi bị người bắt nạt sỉ nhục, ngươi tức giận cũng có thể hiểu được, nhưng vấn đề là vì sao thoáng cái chuyện đã phát triển đến mức cướp tiền của ngươi?
"Ngươi nói người nào chỉ số thông minh thấp?" Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nữ nhân đã tức giận chất vấn, "Tên thiểu năng ngươi, ai cướp tiền của ngươi?"
"Đương nhiên là ba người các ngươi chỉ số thông minh thấp." Hạ Chí bày ra dáng vẻ đương nhiên, giọng điệu lại như có phần hoà hoãn hơn nhiều, "Không phải các ngươi đến để đòi tiền sao? Nếu không đến để đòi tiền, dù chỉ số thông minh của các ngươi có thấp, ta cũng có thể không kỳ thị các ngươi."
"Chỉ số thông minh của ngươi mới thấp!" Lúc này, nữ nhân kia cũng gào lên với Hạ Chí, "Cho dù chúng ta có tới để đòi tiền thì thế nào? Là Thu Đồng thiếu chúng ta!"
"Thì ra các ngươi tới vẫn là để cướp tiền của ta!" Hạ Chí lại bày ra vẻ mặt tức giận, "Nếu như vậy, chớ trách ta không khách khí với các ngươi, đừng tưởng đám các ngươi ngu thì ta sẽ không bắt nạt các ngươi, kẻ ngu thì giỏi lắm sao? Dù là kẻ ngu cũng không thể cướp tiền của ta!"
Phốc!
Có người không nhịn được, Hạ lão sư này rõ là đang biến tướng mắng người.
Lúc này Thu Đồng cũng không tự chủ được cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, chẳng qua trong lòng nàng lại không nhịn được oán thầm Hạ Chí, quả nhiên tên hỗn đản này thật thích hợp để đối phó đám vô lại, bởi vì chính hắn vốn là một kẻ vô lại.
"Thu Đồng, đây là bạn trai ngươi tìm được?" Lúc này, nam tử trung niên cũng bắt đầu nói chuyện, hắn ta cười lạnh một tiếng, có vẻ hơi khinh thường, "Ta nói Thu Đồng, ngươi cho rằng ngươi để bạn trai ngươi càn quấy như vậy là có thể giải quyết vấn đề sao?"
"Ai càn quấy?" Hạ Chí rất bất mãn tiếp lời, "Đừng nghĩ đám các ngươi trình diễn dăm ba cái trò náo loạn vườn trường là có thể cướp tiền của ta, hiện tại ta nói rõ cho ba kẻ ngu si các ngươi biết, Đồng Đồng là của ta, tiền của Đồng Đồng cũng là tiền của ta, các ngươi đừng mong cướp được tiền của ta, dù chỉ một xu!"
Giọng điệu lẽ thẳng khí hùng của Hạ Chí khiến mọi người lại cảm thấy cạn lời, Thu Đồng cũng đang thầm mắng gia hỏa này nói hươu nói vượn, chỉ có điều, nàng cũng chỉ mắng thầm trong lòng một chút. Lúc này, đương nhiên nàng sẽ không ngắt lời Hạ Chí.
"Tiểu tử, ăn cơm mềm lại có thể ăn tới lẽ thẳng khí hùng như ngươi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy!" Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng.
"Ăn cơm mềm thì sao? Ăn cơm mềm cũng rất cực khổ!" Hạ Chí bày ra bộ dáng càng thêm bất mãn, "Các ngươi biết vì theo đuổi được Đồng Đồng ta đã phải khổ cực tới mức nào không? Mỗi ngày đều phải tặng hoa cho nàng, đưa bữa sáng cho nàng lại cùng ăn cơm trưa với nàng, buổi tối còn phải tăng ca với nàng, đủ loại ngày lễ ngày kỷ niệm còn phải tặng quà cho nàng. Các ngươi biết trên đời này có bao nhiêu ngày lễ không? Ta nói cho các ngươi biết, chỉ riêng lễ tình nhân đã có rất nhiều ngày, lễ tình nhân phương Tây 14/2, lễ tình nhân trắng 14/3, lễ tình nhân phương Đông 7/7, à, đúng rồi, tiết nguyên tiêu cũng có thể tính là lễ tình nhân, còn có Giáng Sinh cũng có thể tính là nửa lễ tình nhân. Chỉ riêng lễ tình nhân đã có nhiều ngày như vậy, còn cả gì mà ngày quốc tế phụ nữ 8/3, còn có ngày kỷ niệm một tuần quen nhau, ngày kỷ niệm một tháng quen nhau, ngày kỷ niệm một tuần hôn môi, ngày kỷ niệm một tháng hôn môi, đủ loại ngày lễ ngày kỷ niệm, mỗi lần đều phải tặng món quà khác nhau, các ngươi biết ta đã nỗ lực tới mức nào không?"
Tốc độ nói chuyện của Hạ Chí càng lúc càng nhanh, giọng nói cũng càng lúc càng lớn: "Ban ngày ta phải thay đổi đủ loại phương pháp để dụ dỗ Đồng Đồng, buổi tối cũng phải thay đổi đủ loại để dụ dỗ Đồng Đồng, ban ngày thì vận động trí óc, buổi tối thì vận động thể lực, các ngươi biết trên giường..."
"Hạ Chí!" Giọng nói có chút tức giận của Thu Đồng truyền đến, gia hỏa này càng nói càng thái quá, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được.
Mọi người vây xem vừa muốn cười, đồng thời còn cảm thấy có chút thất vọng, bọn hắn còn muốn nghe Hạ Chí nói tiếp xem rốt cuộc Thu Đồng trên giường như thế nào đây.
"À, được rồi, mấy chuyện trên giường kia tạm thời không nói tới, nói chung ăn cơm mềm là việc vừa phải vận động trí óc vừa phải vận động chân tay, cực khổ hết mức cuối cùng cũng lừa gạt được Đồng Đồng tới tay, thoáng cái từ kẻ nghèo hèn biến thành thổ hào, vậy mà các ngươi lại muốn cướp tiền của ta đi?" Hạ Chí nhìn nam tử trung niên, "Các ngươi biết ta là giáo viên thể dục không? Ta nói cho các ngươi biết, từ lâu quả đấm của ta đã khát khao khó nhịn, các ngươi còn nói tới một chữ tiền nào nữa, ta sẽ dạy cho các ngươi một bài quyền anh!"
"Thế nào? Ngươi còn muốn đánh người?" Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, "Ngươi cứ ra tay thử xem?"
Nam tử trẻ tuổi kia lại càng thêm xung động, trực tiếp vọt về phía Hạ Chí: "ĐM, muốn đánh nhau phải không? Đến đây, lão tử còn muốn chỉnh tên tiểu bạch kiểm ngươi một trận!"
"Rất tốt." Đột nhiên Hạ Chí nở nụ cười, bộ dáng tức giận lúc trước cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Hắn quét mắt liếc qua hành lang, không chút hoang mang hô một câu: "Tất cả học sinh lớp một và lớp sáu khối mười hai, các ngươi có ở đây không?"
"Hạ lão sư, lớp sáu khối mười hai ở chỗ này." Một giọng nói động lòng người tiếp lời, vậy mà lại là Mạc Ngữ, hiển nhiên lúc này, ngay cả Mạc Ngữ cũng chạy đến đây xem náo nhiệt. Đương nhiên, sở dĩ Mạc Ngữ đi ra, hơn phân nửa nguyên nhân là vì Hạ Chí, bởi vì từ trước tơi nay nàng là người không thích xem mấy chuyện kiểu này.
"Lớp một khối mười hai ở bên cạnh." Tiếp theo lại có người tiếp lời, về phần người tiếp lời là ai, mọi người cũng không quan tâm, chỉ biết đó là một học sinh nào đó trong lớp một.