"Này, chuyện ngươi nói mới vừa rồi đều là thật sao?" Lúc này, Thu Đồng không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ngoại trừ câu bị bệnh sida kia, những lời khác đều là thật." Hạ Chí tươi cười xán lạn với Thu Đồng, "Đồng Đồng thân yêu, ngươi không cần sợ, lần sau nếu bọn hắn còn dám tới, ta lại đánh bọn hắn một trận."
"Hạ lão sư, ngươi là lão sư, không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề." Thu Đồng hơi nhíu mày, cuối cùng, giọng nói của nàng thoáng dịu đi một chút: "Chẳng qua chuyện vừa rồi thật cảm ơn ngươi."
"À, không cần cảm ơn, đây là chuyện ta phải làm, ai kêu bọn hắn muốn cướp tiền của ta?" Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"Hạ lão sư, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần diễn kịch!" Thu Đồng tức giận nói.
"Ta không diễn kịch." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đồng Đồng thân yêu, cho dù hiện tại ngươi còn chưa phải bạn gái ta, nhưng tương lai ngươi nhất định sẽ là bạn gái ta, cho nên tiền của ngươi nhất định cũng sẽ biến thành tiền của ta, ta chỉ đang bảo vệ trước cho tiền của ta mà thôi!"
Thu Đồng có chút tức giận trừng mắt nhìn Hạ Chí, vừa rồi vất vả lắm nàng mới cảm thấy tên hỗn đản này thuận mắt hơn một chút, nhưng hiện tại, chút thiện cảm kia đã biến mất không còn.
"Ngươi thật sự là đầu óc có bệnh!" Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó xoay người rời đi.
Thu Đồng cảm thấy Hạ Chí đúng là tên bệnh thần kinh, nếu tên hỗn đản này thật sự muốn theo đuổi nàng, ban nãy hắn đã không nên nói những lời như vậy, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại cứ phải nói nghiêm túc như vậy, đây không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì?
Thu Đồng giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, tư thái hết sức mê người, mà vui cười vẻ mặt trên mặt Hạ Chí cũng biến mất, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng duyên dáng của Thu Đồng, ánh mắt hết sức trong sáng.
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng!" Ngay tại lúc này, giọng nói hơi gấp gáp truyền đến, "Không tốt, xảy ra chuyện!"
Hạ Chí hơi nhíu mày xoay người nhìn lại, một bảo vệ có vẻ hơi hốt hoảng chạy về phía bên này. Bình thường, bảo vệ trường học còn được gọi là giáo cảnh, nhưng thật ra bọn hắn không có chút liên quan gì tới chữ “cảnh” này, chỉ là bảo vệ thông thường mà thôi.
Mà Thu Đồng vốn đã đi xa, nghe được giọng nói này cũng không thể không xoay người, sau đó, giọng nói có chút lạnh lùng của nàng từ xa xa truyền đến: "Làm sao vậy?"
Giờ khắc này, Thu Đồng không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là ba người Thu Thiên Lương kia lại làm ra chuyện gì?
Dựa theo thời gian, hẳn ba người bọn hắn chỉ mới vừa rời khỏi trường học không lâu, mà bảo vệ cũng đang canh ở cửa trường học. Hiện tại hắn ta vội vã chạy tới nơi này, hiển nhiên là vì ở trước cửa đã xảy ra chuyện.
"Hiệu trưởng, nơi cửa trường học có mấy người nói muốn tìm ngươi." Nhân viên an ninh kia vội vàng nói.
"Nói cho Thu Thiên Lương, ta không có hứng thú đi gặp bọn hắn nữa!" Thu Đồng lạnh lùng nói.
"Không phải, hiệu trưởng, không phải phụ thân ngài, là một vài người khác, bọn hắn..." Nhân viên an ninh kia muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng, hiệu trưởng rất bận rộn." Hạ Chí nhàn nhạt tiếp lời.
Bảo vệ nhìn Hạ Chí, rốt cục cũng mở miệng nói: "Hiệu trưởng, đám người ở trước cửa thoạt nhìn rất hung ác, như lưu manh trong xã hội, bọn hắn yêu cầu ngươi tới cửa gặp bọn hắn, nếu ngươi không đi, bọn hắn sẽ gây chuyện."
"Bảo vệ các ngươi không thể trực tiếp đuổi người hoặc báo cảnh sát sao?" Thu Đồng đã đi lại trở về, vẻ mặt hơi không vui.
"Hiệu trưởng, đám bảo vệ chúng ta có bao nhiêu người đâu, căn bản không cách nào đánh đuổi những người đó. Hơn nữa bọn hắn chỉ đứng ở cửa, hiện tại còn chưa làm gì, cho dù ta có báo cảnh sát cũng vô dụng." Nhân viên an ninh kia bày ra vẻ mặt đau khổ, "Nếu không, hay là ngài ra ngoài xem thử xem, xem rốt cuộc bọn hắn muốn làm gì? Bọn hắn còn lái một chiếc máy đào qua đây, không biết là muốn làm gì."
"Máy đào?" Sắc mặt Thu Đồng càng lạnh hơn, "Tốt, ta đi xem!"
Thu Đồng bước nhanh về phía cửa trường học, trong lòng lại có chút phiền muộn. Hiện tại trường học chỉ mới vừa khai giảng vài ngày, thế mà đã hết chuyện này tới chuyện khác tìm tới, đầu tiên là cha ruột của nàng tới gây phiền toái, hiện tại lại có người lái máy đào đến. Thu Đồng đã sớm biết có mấy thương nhân bất động sản coi trọng mảnh đất này, mà hiện tại có người lái máy đào tới, hơn phân nửa là do thương nhân bất động sản nào đó phái tới.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng xuất hiện ở cửa trường trung học phổ thông Minh Nhật, nàng cũng chỉ liếc mắt đã thấy được máy đào kia. Giờ khắc này, rõ ràng trong máy đào còn có người điều khiển. Sau đó Thu Đồng thấy được bên cạnh máy đào có bốn người đang đứng, bốn nam nhân mặc âu phục, mỗi người đều đeo kính mát, tuổi tác cũng không lớn, chừng hai ba mươi tuổi.
Sự xuất hiện của Thu Đồng khiến ánh mắt mấy người này sáng lên, sau đó, một nam tử đeo kính râm trong đó đi về phía Thu Đồng.
"Nghe nói hiệu trưởng mới của trường trung học phổ thông Minh Nhật là một đại mỹ nữ, xem ra lời đồn đãi không sai." Nam tử rất nhanh đã dừng bước, tháo kính mác xuống, đứng ngoài cửa lớn nhìn Thu Đồng bên trong cửa, "Nói vậy hẳn vị tiểu thư xinh đẹp này là hiệu trưởng Thu Đồng, tự giới thiệu mình một chút, ta tên Lão Thất, các huynh đệ đều gọi ta là Thất ca..."
"Không cần nhiều lời, có chuyện gì nói mau!" Thu Đồng lạnh lùng ngắt lời Lão Thất, hiển nhiên nàng không có hứng thú nghe người này tự giới thiệu.
"Được rồi, nếu Thu hiệu trưởng đã gấp gáp như vậy, ta đây cũng không lãng phí thời gian." Thoạt nhìn, Lão Thất là người có kiên nhẫn, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Chúng ta tới đây là hy vọng trường học các ngươi có thể giao ra một người."
"Giao người?" Thu Đồng ngẩn ra, đám người này không phải người do thương nhân bất động sản phái tới?