"Ngươi lại có yêu cầu gì?" Thu Đồng tức giận hỏi, nàng không tin yêu cầu do Hạ Chí nói ra sẽ là yêu cầu nhỏ, mà đồng thời nàng còn đang nói thầm trong lòng, nếu tên gia hỏa này lại nhắc tới mấy loại yêu cầu hiếm thấy như bồi thường cho hắn một người bạn gái, nàng nhất định sẽ chửi tên gia hỏa này một trận!
"Hiệu trưởng, ta cảm thấy trường học chúng ta vẫn nên quản lý kiểu phong bế chân chính thì tốt hơn, chí ít như vậy người ngoài cũng không thể tùy tiện vào trường." Lúc này Hạ Chí lại nghiêm túc vô cùng, chuyện hắn nói dường như cũng là chính sự thật, "Sau này nếu gặp phải chuyện như Thu Thiên Lương, hoặc như đám người bên kia, không cần hiệu trưởng đích thân ra mặt giải quyết, trực tiếp để bảo vệ chặn bọn họ ở ngoài là được rồi."
"Thế nhưng Hạ lão sư, bảo vệ trường chúng ta..." Lúc này, bảo vệ cửa không nhịn được ở bên cạnh tiếp lời.
"Đương nhiên, chính như lời vị an ninh đại ca này muốn nói, lực lượng bảo vệ trường chúng ta thiếu khuyết nghiêm trọng." Hạ Chí ngắt lời bảo vệ cửa.
Bảo vệ cửa có phần cạn lời, cái gì gọi là chính như hắn ta muốn nói? Hắn ta còn chưa nói ra, sao vị Hạ lão sư này có thể biết được hắn ta muốn nói gì? Nhưng vấn đề là bảo vệ cửa lại phát hiện, dường như đúng là hắn ta định nói như vậy thật.
"Nếu ngươi muốn để ta thuê thêm bảo vệ, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, không có tiền!" Thu Đồng hừ một tiếng, đúng là trong trường thiếu thốn bảo vệ, thật ra cả trường tổng cộng chỉ có hai người, bình thường một người chịu trách nhiệm canh giữ cửa, người còn lại chịu trách nhiệm tuần tra trong sân trường. Nói cho cùng, trên cơ bản hai bảo vệ này chỉ là vật trưng bày, không có tác dụng thực tế gì.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại Thu Đồng thật sự không có tiền. Mấy năm nay trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn lỗ vốn, trên cơ bản toàn bộ tài sản của Thu Minh đều đã đắp vào nơi này. Hiện tại, trong tài khoản tài vụ của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không có nhiều tiền mặt lắm, nếu không phải do mới vừa khai giảng, trường thu được một khoản học phí và phí tài trợ, sợ rằng muốn duy trì trường học cũng là một việc khó khăn. Cũng chính vì vậy, hiện tại Thu Đồng không thể không tận hết khả năng giảm bớt chi phí cho trường học, thông báo tuyển dụng lão sư cũng chỉ là bất đắc dĩ. Vì thế những khoản chi cho bảo vệ như vậy, có thể tiết kiệm dĩ nhiên phải tiết kiệm.
"Hiệu trưởng, thật ra ta biết có người nguyện ý làm bảo vệ miễn phí, chỉ cần ngươi đồng ý là được." Hạ Chí mỉm cười, "Đây chính là yêu cầu nhỏ của ta."
"Bảo vệ miễn phí?" Thu Đồng dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Chí, "Không phải ngươi đang nói chính ngươi chứ?"
Trong lòng Thu Đồng hiện lên một suy nghĩ rất cổ quái, có phải tên gia hỏa này kiêm chức tới nghiện rồi không? Làm giáo viên thể dục còn đồng thời kiêm chức chủ nhiệm hai lớp, hiện tại dường như hắn còn muốn làm bảo vệ? Người khác kiêm chức là vì có thể thu được tiền lương cao hơn, nhưng dường như tiền lương tên gia hỏa này yêu cầu cũng không cao. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn giúp nàng? Không phải tên lưu manh này làm những chuyện như vậy là vì nàng thật đấy chứ?
"Hiệu trưởng, dĩ nhiên không phải ta, sao ta có thể làm bảo vệ được?" Hạ Chí lập tức lắc đầu, sau đó hắn ta quay đầu liếc nhìn bảo vệ cửa, "Ừm, bảo an đại ca, ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta khinh thường bảo vệ, chỉ có điều ngươi suy nghĩ thử xem, ta đã là cận vệ của hiệu trưởng xinh đẹp, sao có thể đi làm bảo vệ được? Ngươi nói đúng không?"
"Ách, hình như đúng vậy." Bảo vệ cửa có chút không kịp phản ứng, trong lòng lại âm thầm nói, bảo vệ vốn không phải nghề nghiệp tốt đẹp gì.
"Không phải ngươi vậy là ai?" Thu Đồng tức giận hỏi, nàng không muốn nghe Hạ Chí tiếp tục nói bậy.
"Hiệu trưởng, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ tìm người tới." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Thu Đồng hơi nhíu mày, rốt cuộc Hạ Chí đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn có thể tìm được bảo vệ miễn phí thật sao? Nhưng trên đời này, thật có chuyện tốt như vậy sao?
"Buông, buông, các ngươi muốn làm gì?" Giọng nói có chút phẫn nộ còn có chút kinh hoảng từ nơi không xa truyền đến, Thu Đồng vô thức quay đầu nhìn một chút, lại phát hiện Từ Sâm đang bị mấy tên thủ hạ của Lão Thất bắt lại, nhét vào trong một chiếc xe. Nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt, lại ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trước đó, Thu Đồng mơ hồ ý thức được, sau này, có thể những chuyện tương tự sẽ không ngừng phát sinh, trường học này thật sự cần lực lượng bảo an càng đáng tin cậy hơn.
"Ngươi nói bảo an này có đáng tin không?" Thu Đồng suy nghĩ một chút lại hỏi, tuy hiện tại trường học rất thiếu tiền, nhưng cũng không thể vì thiếu tiền mà tùy ý gọi một vài người đến. Mặc dù hai chữ miễn phí này rất hấp dẫn Thu Đồng, nhưng Thu Đồng lại càng rõ ràng, mấu chốt nhất không phải miễn phí mà là bảo an này có thể bảo vệ trường học an toàn không.
"Đương nhiên đáng tin cậy, thiếu chút nữa đã có thể đáng tin cậy như ta đây." Hạ Chí mỉm cười.
Nghe được nửa câu phía trước, Thu Đồng còn cảm thấy có lẽ bảo vệ kia thực sự đáng tin cậy, nhưng nghe nửa câu phía sau, Thu Đồng lại có cảm giác, bảo an kia hoàn toàn không đáng tin cậy, bởi vì nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy tên gia hỏa Hạ Chí này vốn không đáng tin cậy.
Chẳng qua, cảm giác thì cảm giác, cuối cùng Thu Đồng vẫn tương đối lý trí. Lý trí nói cho nàng biết, Hạ Chí có năng lực, không thể nghi ngờ, mà bảo vệ được Hạ Chí công nhận hẳn cũng có năng lực.
"Được rồi, ngươi cứ đưa người bảo vệ ngươi nói tới đây trước, dùng thử một chút xem." Thu Đồng suy nghĩ một chút nói: "Nếu hắn ta thực sự hợp cách, ta sẽ trả lương cho hắn ta."