"Thế giới này mãi mãi cũng không thiếu người thừa dịp cháy nhà hôi của, ta có thể xử lý." Giọng điệu của Thu Đồng chút trì hoãn, "Phương chủ nhiệm, ngươi là nguyên lão của trường trung học phổ thông Minh Nhật, trước đây gia gia ta đã rất tín nhiệm ngươi, cho nên hiện tại ta cũng sẽ tín nhiệm ngươi. Ta sẽ cho ngươi càng nhiều quyền hạn hơn, tựa như ta đã nói ban nãy, trên cơ bản, sự vụ ngày thường của trường học đều do ngươi chịu trách nhiệm quản lý, ta cũng hy vọng ngươi có thể thật sự gánh được trách nhiệm này."
"Hiệu trưởng, ta nhất định sẽ không cô phụ tín nhiệm của ngài." Phương Đắc Thắng hơi kích động, nói thật, trước đây khi lão hiệu trưởng còn tại vị, tuy lão hiệu trưởng cũng tín nhiệm hắn ta, nhưng quyền hạn cho hắn ta lại chưa đủ nhiều, sự vụ lớn nhỏ đủ loại quyết sách trong trường học đều là Thu Minh tự thân làm, chủ nhiệm như hắn ta, phần lớn thời gian chỉ chịu trách nhiệm thông báo quyết định của hiệu trưởng mà thôi.
"Phương chủ nhiệm, trường học này không chỉ có rất nhiều học sinh không có lý tưởng, ngay cả phần lớn lão sư cũng đều được chăng hay chớ, ta cần ngươi từ từ xoay chuyển cục diện này. Bất luận là ngươi muốn thông báo tuyển dụng lão sư mới, hay đuổi việc lão sư cũ, ngươi đều có thể tự quyết định. Về phần tiền lương, nên cho bao nhiêu thì cứ cho bấy nhiêu, vấn đề tiền bạc ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết." Rốt cục Thu Đồng cũng quyết định triệt để buông bỏ quyền hạn trong tay. Phương Đắc Thắng có năng lực, có kinh nghiệm, hơn nữa hắn ta lại rất trung tâm với trường học này, thật ra giao chuyện này cho hắn ta làm hoàn toàn không vấn đề gì, mà nàng thực sự cần chuyên tâm giải quyết vấn đề tiền bạc.
"Được, hiệu trưởng." Phương Đắc Thắng lại càng thêm kích động, giờ khắc này, hắn ta như trở về hai mươi năm trước, cảm giác phấn chấn nhiệt huyết khi mới thành lập trường học như lại trở về trên người hắn ta.
Hít một hơi thật sâu, Phương Đắc Thắng để bản thân mình bình tĩnh một chút: "Hiệu trưởng, vậy ta về làm việc trước, ta cần làm một số kế hoạch chi tiết."
Thấy Thu Đồng gật đầu, Phương Đắc Thắng rất nhanh đã xoay người rời khỏi, tuy thoạt nhìn trường trung học phổ thông Minh Nhật đã là nửa bước khó đi, nhưng lúc này, Phương Đắc Thắng lại chuẩn bị đại triển quyền cước.
Về chuyện đuổi Dư Hùng, Phương Đắc Thắng đã không thèm để ý, hắn ta rất tôn kính lão hiệu trưởng, nhưng hắn ta càng cảm thấy, phương thức tốt nhất để tôn kính lão hiệu trưởng chính là khiến trường học này thật sự phát triển, khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật trở thành loại trường học mà lão hiệu trưởng thật sự muốn có được.
"Đồng Đồng thân yêu, là kẻ ngu nào muốn thừa dịp cháy nhà hôi của?" Lúc này Hạ Chí lại lên tiếng, một bộ rất nghiêm túc, "Ngươi nói cho ta biết tên, ta đi đánh thằng cướp ngốc kia trước."
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, đôi mắt mỹ lệ vẫn lạnh lùng như cũ, dường như nàng đang bắt đầu suy nghĩ quyết định sau cùng. Nhưng chỉ vẻn vẹn mười giây đồng hồ sau, nàng đã kéo ngăn kéo ra, lấy một phần văn kiện đưa về phía Hạ Chí: "Hạ lão sư, trước khi ngươi đi đuổi học Dư Hùng, phiền ngươi ký bản hợp đồng này trước."
Hạ Chí tiếp nhận hợp đồng, có chút ngạc nhiên: "Đồng Đồng thân yêu..."
"Hạ lão sư, mời gọi ta là hiệu trưởng!" Thu Đồng ngắt lời Hạ Chí, giọng nói không tự giác cao lên.
"Mỹ lệ hiệu trưởng, không ngờ ngươi lại quyết định ký hợp đồng chính thức với ta nhanh như vậy?" Hạ Chí đổi giọng rất nhanh, mà hắn đã nhận lấy phần văn kiện, liếc mắt đã biết đây là phần hợp đồng lao động chính thức.
"Hạ lão sư, tuy ta không rõ vì sao ngươi lại tới đây làm lão sư, nhưng dựa vào những chuyện ngươi đã làm trong hai mươi bốn giờ vừa qua, đã đủ để chứng minh ngươi có tư cách trở thành chủ nhiệm lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai. Trên thực tế, ta cũng không tìm được người nào càng thích hợp làm chủ nhiệm lớp hơn ngươi." Thu Đồng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, dáng vẻ nghiêm túc làm việc, "Hiện tại chỉ cần ngươi ký hợp đồng, sẽ trở thành lão sư chính thức, muốn đuổi Dư Hùng cũng danh chính ngôn thuận."
Vốn dĩ Thu Đồng còn định dành thêm thời gian để khảo sát Hạ Chí, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi khiến nàng bắt đầu ý thức được có một số việc đã rất khẩn cấp, nàng nhất định phải dùng dao sắc chặt đay rối, trước tiên xử lý xong chuyện Hạ Chí, mà năng lực của Hạ Chí lại không thể nghi ngờ, nàng chỉ cần bảo đảm bản thân mình có thể giữ khoảng cách với Hạ Chí là được, không cần lo lắng những chuyện khác.
"Ừm, có cảm giác như đang ký thỏa thuận trước hôn nhân." Hạ Chí lẩm bẩm, đồng thời rất sảng khoái ký tên mình.
Thu Đồng âm thầm cắn răng, trong lòng mắng Hạ Chí khốn nạn, ngay cả khi ký hợp đồng lao động cũng không quên lợi dụng sàm sỡ nàng!
"A?" Ký hợp đồng xong, đột nhiên Hạ Chí hơi kinh ngạc, "Mỹ lệ hiệu trưởng, hình như tiền lương này có chút không đúng?"
"Thế nào? Ngươi còn chê ít sao?" Thu Đồng hừ rên một tiếng.
"Ừm, ngại ít là chắc chắn, ta vẫn cảm thấy người có năng lực lại đẹp trai như ta, tiền lương hơn trăm vạn cũng không thành vấn đề, nhưng mà, ta làm người vẫn rất giữ chữ tín, hơn nữa vì hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta, bớt chút tiền lương ấy cũng không thành vấn đề." Hạ Chí nói một đoạn dài, cuối cùng mới lên tiếng: "Hiệu trưởng, chúng ta đã thỏa thuận sáu ngàn, sao lại biến thành một vạn?"
"Ngươi đã chứng minh ngươi có tư cách lấy được tiền lương này." Trong giọng nói của Thu Đồng không có chút cảm xúc gì, "Một người chủ tốt sẽ không để nhân viên có năng lực chân chính chịu thiệt, có lẽ ta không phải hiệu trưởng tốt, nhưng ta có thể làm người chủ tốt."
Dừng lại một chút, Thu Đồng tiếp tục nói: "Đợi sau khi trường học có đủ vốn, ta sẽ tăng lương cho ngươi."
"Hiệu trưởng, đột nhiên ta cảm thấy có một câu rất thích hợp với ngươi." Hạ Chí dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thu Đồng, "Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, vì sao ngươi cứ nhất định phải dựa vào tài hoa?"