Thu Đồng khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, Hạ Chí lại mở miệng trước nàng.
"Không sai, chúng ta là một bọn." Hạ Chí đi tới trước mặt Đới Siêu, đột nhiên khẽ vươn tay, nắm lấy cổ áo của Đới Siêu, xách hắn ta từ dưới đất lên, "Thật ra ngươi nói cũng không sai, đúng là ngươi không đụng ta, chẳng qua ta nói cũng không sai, bởi vì đúng là ngươi mắt mù."
Hạ Chí nói đến đây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nếu mắt ngươi không mù, sao ngay cả bạn gái ta ngươi cũng dám có ý đồ?"
Bị Hạ Chí túm lấy cổ áo, nhưng lúc này Đới Siêu lại không sợ, mặt mũi hắn ta dính đầy máu tươi, thoạt nhìn có chút dữ tợn, mà cặp mắt phía sau gọng kính viền vàng kia càng hiện lên một tia quang mang hưng phấn không quá bình thường.
"Cho dù mắt ta mù, cũng không mù như Thu Đồng!" Đới Siêu cười lạnh một tiếng, "Nàng lại có thể coi trọng tên não tàn như ngươi, thế nào? Hiện tại ngươi cảm thấy mình rất lợi hại sao? Đến đi, tiếp tục đánh ta đi, tiếp tục đánh, đánh ác một chút, lão tử sẽ khiến ngươi phải chờ trong tù vài năm. Chờ ngươi được thả ra, Thu Đồng đã sớm bị nam nhân khác... A!"
Đới Siêu còn chưa dứt lời đã hét thảm một tiếng, Hạ Chí trực tiếp dán một quyền lên bụng hắn ta.
"Đến, tiếp tục, ngươi có gan thì giết chết lão tử, nếu không lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi, sau đó lão tử còn phải lên giường giết chết..." Đới Siêu gầm nhẹ như bị điên, chẳng qua những lời thô tục nhằm vào Thu Đồng của hắn ta vẫn không cách nào phát ra khỏi miệng, bởi vì đúng lúc này, Hạ Chí đã tàn nhẫn đánh hắn ta một quyền, khiến hắn ta gào lên thê lương thảm thiết: "A!"
Động tĩnh bên này rốt cục cũng khiến một số người trong tòa nhà văn phòng chú ý, vì thế, lúc này trong hành lang đã có mấy người vây xem, sau đó, bọn hắn liền trợn mắt hốc mồm nhìn Hạ Chí điên cuồng đánh một người. Chỉ thấy Hạ Chí hết tát hết đấm lại bắt đầu đá, mà người bị hắn đánh, ngoại trừ không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, tựa hồ không cách nào làm những chuyện khác.
"Tốt rồi, được rồi." Thu Đồng đứng bên cạnh nói một tiếng.
Đáng tiếc, dường như Hạ Chí không nghe thấy những lời nàng nói, tiếp tục điên cuồng đánh Đới Siêu.
"Hạ Chí!" Thu Đồng bỗng cao giọng, trong giọng nói có giận dỗi rất rõ ràng, "Để cho ngươi ngừng lại!"
Một tiếng hô to này rốt cục cũng khiến Hạ Chí ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn Thu Đồng, vẻ mặt vô tội: "Đồng Đồng thân yêu, là tên mù này kêu ta đánh hắn ta, yêu cầu hợp lý như thế, cho tới bây giờ ta đều sẽ không cự tuyệt."
"Ngươi thật muốn ngồi tù có phải không?" Thu Đồng cắn răng, gầm nhẹ với Hạ Chí, có đôi khi nàng thật cảm thấy gia hỏa này bị giam lại cũng là chuyện tốt. Nhưng nếu gia hỏa này vì Đới Siêu mà bị giam lại, vậy thì không đáng giá.
"À, thật không muốn." Hạ Chí nghiêm trang nói, ngay sau đó hắn lại cười hì hì với Thu Đồng: "Đúng rồi, ta nghe nói kết hôn cũng giống như ngồi tù, nếu Đồng Đồng ngươi nguyện ý, ngược lại ta cũng không ngại ngồi loại lao tù này..."
"Ngươi… ngươi nằm mơ đi, ha ha..." Giọng nói có chút hư nhược truyền tới từ phía bên cạnh, mặc dù suy yếu, nhưng trong giọng nói của Đới Siêu rõ ràng còn có chút đắc ý, "Chờ khi… Chờ khi cảnh sát đến, ngươi… ngươi đừng mong có thể… gặp lại Thu Đồng..."
Bốp!
Hạ Chí lại tát một tát lên mặt Đới Siêu: "Ta phiền nhất là loại người nói cũng nói không lưu loát như ngươi, không thể nói chuyện thì câm miệng, ngươi xấu như vậy, không thể làm mỹ nam tử an tĩnh cũng có thể làm sửu hạt tử(1) an tĩnh!"
(1) Hạt tử: Người mù, sửu: xấu
Nhẹ buông tay, thân thể Đới Siêu trực tiếp ngã xuống đất, sau đó, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Thu Đồng: "Đồng Đồng, mấy giờ rồi?"
"Sắp 9:30!" Thu Đồng tức giận nói, hiện tại nàng thật sự tức giận, tên hỗn đản này đúng là không ngồi tù sẽ khó chịu, làm trò như thế, chắc chắn sẽ phải vào cục cảnh sát ngồi, cho dù vận khí tốt không cần ngồi tù cũng đủ để tên hỗn đản này khó chịu.
"Ừm, sắp chín giờ rưỡi sao, hình như thị trường chứng khoán sắp mở phiên giao dịch." Hạ Chí lẩm bẩm.
Thu Đồng càng ù ù cạc cạc, đương nhiên nàng biết thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, thật ra nàng cũng đầu tư cổ phiếu, chẳng qua gần đây bận việc trường học, đều không rảnh đi quan tâm mấy cổ phiếu mình mua. Vấn đề là nếu nàng quan tâm thị trường chứng khoán còn bình thường, nhưng tên gia hỏa Hạ Chí này, ngay cả điện thoại cũng không có, nàng không tin hắn lại đi đầu tư cổ phiếu!
Thu Đồng đang muốn hỏi lại đột nhiên phát hiện, Đới Siêu mặt mũi tràn đầy máu tươi chật vật dị thường lại như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lại có thể bỗng nhiên từ dưới đất bò dậy, sau đó tìm lấy điện thoại từ trong túi ra, trước dùng y phục tiện tay lau mặt điện thoại một chút, sau đó chỉ thấy hắn ta nhanh chóng thao tác trên điện thoại di động. Bởi vì cách nhau không xa, Thu Đồng liếc mắt đã nhìn ra, đó là một phần mềm đầu tư cổ phiếu.
Lần này, Thu Đồng lập tức hiểu được, hiển nhiên Đới Siêu cũng có đầu tư cổ phiếu, nhưng thật ra đây cũng không phải chuyện ly kỳ gì, hiện tại số người đầu tư cổ phiếu nhiều lắm, thoạt nhìn Đới Siêu cũng không phải đầu tư cổ phiếu bình thường, chẳng lẽ hắn ta đã chi rất nhiều tiền vào một cổ phiếu nào đó?
Cho dù là như thế, nhưng sao Hạ Chí có thể biết được? Sao hắn vừa nói đến đầu tư cổ phiếu, lại có thể khiến Đới Siêu đột nhiên trở nên khẩn trương như vậy?
Bên này Thu Đồng không rõ ràng cho lắm, nhưng ở lớp một khối mười hai, rốt cuộc những người khác cũng biết được đáp án.
"Ta thua rồi." Triệu Bác có chút chật vật nói ra ba chữ này, hắn ta muốn đổi ý, nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn thừa nhận mình đã thua.
Tin tức cũng trong nháy mắt lan truyền khắp diễn đàn Minh Nhật, rất nhanh tất cả mọi người đã biết, giáo viên thể dục Hạ Chí chơi cờ vây chiến thắng thiên tài Triệu Bác!